THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 186

- Cô đang khóc đó hả?

- Có đâu, hức hức…

- Vậy mà còn nói không à?

- Anh làm tôi sợ, anh có biết đâu...

- Sao tôi lại không biết! Tôi không bị làm sao đâu Ngọc Diệp, không thứ

gì trên đời này có thể đánh đổ được tinh thần của tôi. Cô yên tâm đi.

- Tôi biết anh rất có bản lĩnh, nhưng anh cũng đừng bạt mạng như vậy

chứ. Hãy nghĩ cho sức khỏe của mình, sức khỏe là tài sản quý giá nhất của
con người. Nhỡ anh có bề gì thì sao còn giúp tôi được nữa. Hãy vì tôi mà ăn
uống chút gì đó, ngủ một giấc rồi sau hãy nghĩ tiếp.

- Cám ơn cô Ngọc Diệp.

- Anh nằm yên nào, để tôi xuống nhà hâm nóng thức ăn cho anh.

Mình đỡ sau gáy anh ấy, cho ảnh tựa trên gối bông; nhưng Khôi Nguyên

không đồng ý, anh ấy nắm lấy cổ tay mình giữ yên không cho mình đi đâu
cả.

- Cứ để tôi nằm vậy đi, cảm giác thật là dễ chịu.

- Đùi tôi chứ có phải gối bông đâu. - Giọng mình run run.

- Thì chính vì đó tôi mới thấy dễ chịu, trong khi cô mỏi gần chết thì tôi

sung sướng; như thế có được coi là một chiến thắng vẻ vang cho tôi không
nhỉ?

Khôi Nguyên trêu chọc mình.

- A, anh lại đóng kịch. Giỏi lắm! Thủ đoạn thật ghê gớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.