THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 209

Khôi Nguyên từ tốn đáp:

- Bà có tật nên mới giật mình đó thôi.

- Tật cái đầu cha mày. Mày nói mau! Đứa nào đã thuê mày điều tra tao?

- Trước khi trả lời bà, tôi muốn hỏi: tại sao bà biết tôi là thám tử?

- Mày tưởng chỉ có mỗi mày là thám tử thôi sao? Tao có tiền, và tao

muốn biết điều gì thì tao sẽ biết thôi.

- Vậy thì bà cứ dùng tiền đó mà tìm hiểu xem “đứa nào đã thuê tôi điều

tra bà”.

- Thằng chó! Tao sẽ giết...ttt mày...yyy!

Mụ rít lên.

Mụ thở như đang lên cơn hen suyễn, thế rồi mụ cũng lấy lại bình tĩnh.

Chỗ khung cửa ra vào có một con thằn lằn đang bò, mụ liếc mắt trông

thấy, nhanh như chớp mụ đánh bộp vào khung cửa, con thằn lằn bị bàn tay
tròn nung núc của mụ đánh chẹp bẹp, một cái đuôi đứt ra búng, bẩy dưới
nền nhà, con thằn lằn nằm bất động.

Liền đó, mụ khó khăn di chuyển cái cơ thể béo núc của mụ, cúi xuống

bốc con thằn lằn lên, chậm rãi cho vào mồm nuốt:

- "Ực."

Trông thấy cảnh tượng tởm lợn đó, mình chỉ muốn ói tại chỗ. Con thằn

lằn cũng béo nung núc giống như mụ cóc già, phút chốc đã trở thành bữa
điểm tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.