THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 294

Khôi Nguyên đứng ở sau lưng mình, hai tay anh ấy nắm lấy bàn tay búp

măng của mình, anh ấy đang hướng dẫn mình thả diều, mình có cảm giác
như anh ấy đang ôm mình từ phía sau vậy, vì cơ thể mềm mại của mình
phút chốc nằm gọn trong lòng ngực ảnh.

- Thế... đúng rồi... cô phải giật nhẹ nhàng thôi... nhưng nhớ là phải dứt

khoác... thế... đúng rồi...

- A, tôi làm được rồi Khôi Nguyên, tôi làm được rồi.

Mình vui sướng reo lên, cuối cùng mình cũng làm chủ được “con cá

mập ngang tàng” đó.

Khôi Nguyên buột cuộn chỉ diều vào gốc cây trạng nguyên gần đó, cứ

để mặc cho con diều bay. Mình và anh ấy cùng nằm trên thảm cỏ xanh rì,
ảnh nằm bắt chéo chân, còn mình nằm duỗi thẳng chân, gối đầu lên thùng
đàn.

Nắng chiều nhẹ nhàng rơi trên mái tóc nhung huyền, gió thổi làm tóc

bay, vướng vào mặt Khôi Nguyên. Anh ấy đưa tay gở những sợi tóc vương
trên má, mùi hương tóc thơm tho phảng phất làn trinh nguyên.

Không ai bảo ai, tụi mình không nhìn lên bầu trời trong xanh ngắm con

diều nữa, đã đến phiên con diều ngắm tụi mình. Hai đứa mình quay mặt
nhìn nhau, bất giác lòng mình xốn xang, có dòng điện chạy qua xương sống
mình. Mình như ngây dại!

Đôi mắt của anh đẹp hút hồn, vầng trán tinh anh, cặp lông mày thanh tú,

sóng mũi dọc dừa, và đôi môi mỏng mảnh đáng yêu.

Khôi Nguyên nhìn sâu vào mắt mình, ánh nhìn của anh ấy như thôi miên

mình. Đến mức, mình không kịp ý thức bàn tay ảnh đang vuốt ve mái tóc
Ngọc Diệp. Môi ảnh xít lại gần hơn vành môi trái tim đỏ thắm của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.