THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 473

Lệ Quyên đã đổi một chiếc váy khác, buổi chiều hôm đó, cô mặc váy

tím (màu mà anh ấy rất thích) áo len cô mặc cũng màu tím, và khăn choàng
cổ... vẫn một màu cỏ úa. Cô ấy có gầy hơn lần gặp trước đây, mắt cô ấy
ngấn lệ đậm hơn, và nỗi buồn lại thêm chiều u uất...

Lệ Quyên đưa tôi vào phòng khách căn biệt thự sang trọng. Tại đó

chúng tôi đã nói chuyện với nhau.

Tôi cũng biết được Lệ Quyên, không chỉ là con của một đại gia giàu có.

Mà cô ấy ngoài nhan sắc đẹp mỹ miều ra, thì tài năng cũng đáng để người
khác phải ngưỡng mộ. Cô ấy biết đánh đàn piano, phòng khách đặt một cây
đàn hiệu Yamaha (chắc là rất đắc tiền), trên bức tường gần chỗ đặt cây đàn
có bức ảnh đóng khung nghệ thuật, đó là ảnh chụp Lệ Quyên đang chơi đàn
trong một cuộc thi âm nhạc.

Mãi sau này tôi mới biết Lệ Quyên còn là thạc sĩ khoa quản trị kinh

doanh trường đại học quốc gia, và từng du học ở Mỹ.

Lệ Quyên tự tay rót trà mời tôi. Loại trà ô long thượng hạng.

Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau rất hợp. Lệ Quyên vì thế mà mở

lòng với tôi, dường như cô ấy không muốn che giấu một điều gì, liên quan
đến chuyện tình yêu của cô ấy và Văn Phú.

Cô ấy tin tưởng tôi, kể từ ngày hôm đó, ngày mà tôi đỡ cô ấy đứng dậy.

Lúc cô ấy đang trong trạng thái suy sụp về mặt tinh thần, khi cô ấy đang rất
đau khổ và cần một vòng tay ấm áp.

(...)

- Ngọc Diệp à! Cô thấy tôi có ngốc lắm không?

- Không, cô không ngốc... không hề ngốc chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.