THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 487

tôi sẽ kể sau… trước mắt nói về buổi điểm tâm của bệnh nhân Hải Ninh,
thật muốn lộn mửa. Anh ta bắt từ trong tổ chim ra một con chim non còn đỏ
hỏn, lúc anh ta bốc con chim non lên chúng tôi còn nghe tiếng kêu chiêm
chíp tội nghiệp của nó, anh ta ngửa họng thả con chim vào mồm, sau đó
nhai rùm rụm. Bác sĩ Quân ói tại chỗ… cứ thế… hết con này đến con
khác… ăn xong bữa sáng, anh ta trèo xuống, các bác sĩ lao vào khống chế
con bệnh. Lần này, cũng lại là bác sĩ Quân xui xẻo, bị Hải Ninh cắn ngấu
nghiến vào bắp tay phải. Bác sĩ ấy rú lên đau đớn lắm! Đến giờ vết thương
vẫn còn xưng tấy, chỗ giấu răng rất độc, bầm tím lên rất gớm. bác sĩ ấy đã
bị liệt, tạm thời xin nghỉ phép để điều trị. - Nguy hiểm quá vậy bác sĩ.

- Tôi đau đầu lắm rồi Khôi Nguyên à! Không biết đến bao giờ mới chấm

dứt cái cực hình này đây? – Ông giám đốc thở dài não ruột.

Chúng tôi đã đến phòng đặc biệt, nơi giam giữ bệnh nhân nguy hiểm

Hải Ninh.

Vẫn cái nhân dạng khùng khùng điên điên đó,

Cái đầu rối như tổ cưởng nghiêng sang một bên vai.

Bệnh nhân Hải Ninh mặc bộ bijama kẻ sọc trắng đen.

Nước miếng dễu đầy trên cổ áo.

Bệnh nhân trong như kẻ mộng du, đang áp sát mặt vào những chấn song.

Một tay cầm cái ly nhựa, liên tục cạo cái miệng ly vào chấn song sắt.

- Anh ta đang làm gì vậy bác sĩ?

- Anh ta cứ làm vậy từ mấy ngày nay rồi cô Ngọc Diệp. Chúng tô đang

cố tìm ra nguyên nhân đưa đến hành động đó. Nó xuất hiện kể từ ngày anh
ta lên cơn động kinh, sợ hãi khác thường khi nhìn thấy cô nấu bếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.