THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 667

- Con Hoàng Lan chết như vậy là đáng lắm! Nó đã dành đi rất nhiều tình

yêu thương của anh Vỹ vốn là để dành cho tao… - Mụ Thùy Dung xía vào.

- Nín! - Anh Quốc Việt nẹt mụ.

Mụ phóng ánh mắt căm thù nhìn chúng tôi, nhưng không dám nói thêm

lời gì nữa. Ít phút sau cảnh sát có mặt khắp nhà, đồi trà bị phong tỏa để
phục vụ công tác điều tra. Họ cho người phá lớp gạch men, nạy nắp hầm
lên, xuống khám nghiệm lại hiện trường… Khôi Nguyên ngáp dài, quay
sang nói với Quốc Việt:

- Cậu cứ làm việc tiếp đi. Tớ phải đi uống vài ly rượu, rồi đánh một giấc.

Tạm biệt nhé! - Nói rồi Khôi Nguyên định quay lưng bỏ đi.

- Khoan đã! – Quốc Việt giữ lại.

- Gì nữa đây? – Khôi Nguyên lại ngáp.

- Cậu đi bằng thứ gì? Chiếc cào cào của cậu chẳng phải đã lao xuống

vực thẳm rồi sao?

- Ừ nhỉ! Tớ quên bén chuyện đó.

- Cầm lấy! - Quốc Việt ném chùm chìa khóa chiếc mô tô cho Khôi

Nguyên, rồi nói: - Uống ít thôi nhé! Con này tớ mới mua đấy!

- Biết rồi, khổ quá! Cùng lắm tớ đền cho cậu con mới.

- Đợi cậu đền được chắc cóc mọc đuôi.

Khôi Nguyên ra khỏi nhà, không thèm nói với con một tiếng nào. Thái

độ của anh ấy thật khó hiểu, ảnh làm lòng dạ con rối bời. Vụ án đã được
phá, nỗi oan của cô Hoàng Lam đã được giải. Tai họa của con cũng đã qua!
Nhưng tại sao? Tại sao con vẫn thấy không vui. Ánh mắt của Khôi Nguyên
đã khác hẳn trước đây khi anh ấy nhìn con, hình như anh ấy không còn xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.