THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 670

cùng lóe lên cuối đường hầm đen tối. Theo cách, không phải để rửa tội hay
gở nghiệp… mà chỉ đơn giản là ảnh đã cảm thấy đến lúc phải làm như vậy.

Sau khi, Thế Anh đã đưa bà Hiền lên lại căn nhà năm xưa họ đã từng

sống với nhau, ôn lại kỷ niệm của hai mươi năm về trước. Còn lại Khôi
Nguyên, con và anh Quốc Việt. Bấy giờ, Quốc Việt mới hỏi Khôi Nguyên:

- Dạo này cậu làm sao vậy? Vụ án đã kết thúc rồi cậu còn điều tra gì

nữa?

- Hừ, tớ không thể chấp nhận được. Từ trước đến giờ chưa có vụ nào

làm tớ bực mình như vụ này. Tất cả đều rất hợp lý rồi, nhưng lại còn một
sợi dây không kết dính với mạng lưới, tớ vẫn cảm thấy thiếu thiếu một điều
gì đó trong vụ lần này.

- Cậu lại suy nghĩ quá rồi Khôi Nguyên, tất cả đã chắc chắn rồi, không

còn gì phải bàn cãi thêm nữa. Đi thôi! Đã đến lúc chúng ta làm tiệc ăn
mừng rồi. Tối nay, Ngọc Diệp sẽ trổ tài nấu bếp, tớ đi mua rượu, còn cậu
chỉ việc ngồi để bọn tớ chúc mừng thôi. Cậu cừ lắm Khôi Nguyên!

- Không được đâu, vụ án vẫn chưa kết thúc - Khôi Nguyên nói rất lãnh

đạm.

Con cảm thấy bực trong người trước thái độ của ảnh. Người ta quan tâm

đến ảnh như vậy mà ảnh lại cư xử thật thiếu tế nhị. Thấy vậy con mới nói:

- Nếu anh ấy không thích thì thôi, mình đừng ép ảnh nữa anh Quốc Việt.

- Giọng con bất cần. Nói rồi con chạy đi.

- Ngọc Diệp… - Tiếng gọi của anh Quốc Việt, đã khuất bóng họ con

đứng lại, ngồi bệt xuống đất, ôm gối khóc nức nở. “Khôi Nguyên, anh giỏi
lắm! Anh hay lắm! Tôi ghét anh! Ghét anh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.