THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 86

- Mặt tôi bị làm sao?

- Nó đã tố cáo cái tâm địa đen tối của cô rồi còn gì.

Em bị câu nói đó tác động, người phừng phừng lên như có lửa đốt.

- Anh đừng có suy đoán lung tung, tôi không có như anh nghĩ đâu. - Em

quyết tâm bảo vệ giá trị của mình.

- Ơ hay, tôi có suy đoán gì đâu, đó là do cô có tật giật mình đấy chứ! -

Khôi Nguyên còn rướn mày.

- Đáng ghét! Đáng ghét! - Em cầm lấy chiếc gối bông nằm trên ghế sofa

đánh vào người anh ấy.

- A, đã ngứa quá! Thật là sung sướng!

- Anh còn vậy được ư?

- Tiếp tục đi chứ! Lâu lâu mới có người tẩm quất cho mình đấy! Công

nhận cô mát tay thật. - Khôi Nguyên vẫn cứ trêu em.

- Hừ, tôi không thèm quan tâm đến anh nữa. - Em ngồi phịch xuống ghế

sofa, bộ dạng giống như đứa con gái mới lớn đang giận hờn người yêu vậy.

- Này Ngọc Diệp! - Bỗng dưng Khôi Nguyên nói rất nghiêm túc.

Em nhìn sang anh ấy đang nằm vắt tay trên trán, mắt nhìn lên trần nhà.

- Anh phát hiện ra điều gì hả?

- Ờ.

- Có thể nói cho tôi biết không?

- Đây chỉ mới là suy đoán, thiếu rất nhiều luận cứ để chứng minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.