- Mặt tôi bị làm sao?
- Nó đã tố cáo cái tâm địa đen tối của cô rồi còn gì.
Em bị câu nói đó tác động, người phừng phừng lên như có lửa đốt.
- Anh đừng có suy đoán lung tung, tôi không có như anh nghĩ đâu. - Em
quyết tâm bảo vệ giá trị của mình.
- Ơ hay, tôi có suy đoán gì đâu, đó là do cô có tật giật mình đấy chứ! -
Khôi Nguyên còn rướn mày.
- Đáng ghét! Đáng ghét! - Em cầm lấy chiếc gối bông nằm trên ghế sofa
đánh vào người anh ấy.
- A, đã ngứa quá! Thật là sung sướng!
- Anh còn vậy được ư?
- Tiếp tục đi chứ! Lâu lâu mới có người tẩm quất cho mình đấy! Công
nhận cô mát tay thật. - Khôi Nguyên vẫn cứ trêu em.
- Hừ, tôi không thèm quan tâm đến anh nữa. - Em ngồi phịch xuống ghế
sofa, bộ dạng giống như đứa con gái mới lớn đang giận hờn người yêu vậy.
- Này Ngọc Diệp! - Bỗng dưng Khôi Nguyên nói rất nghiêm túc.
Em nhìn sang anh ấy đang nằm vắt tay trên trán, mắt nhìn lên trần nhà.
- Anh phát hiện ra điều gì hả?
- Ờ.
- Có thể nói cho tôi biết không?
- Đây chỉ mới là suy đoán, thiếu rất nhiều luận cứ để chứng minh.