hoặc mười một nhịp một lần. “Tên lửa,” cô ta nói to. Chúng tôi chờ đợi,
rùng mình.
Không có gì. Rồi, một khe tam giác nhỏ mờ mờ trên bức tường trượt ra,
và một đôi mắt màu nâu vàng chớp nhìn chúng tôi. “Xin chào, Kaede. Khí
cầu đúng giờ ghê nhỉ?” cô gái đằng sau bức tường nói rồi nheo mắt nhìn
tôi. “Dẫn theo anh bạn nào thế?”
“Day,” Kaede trả lời. “Giờ thì thôi nói chuyện tào lao đi và để tôi vào.
Tôi đang chết cóng đây.”
“Được rồi, được rồi. Kiểm tra có xíu.” Đôi mắt rà soát tôi từ trên xuống
dưới. Tôi thấy lạ là cô ta có thể nhìn rõ được trong bóng tối như thế này.
Cuối cùng, khe tam giác đóng lại. Tôi nghe vài tiếng bíp và một giọng nói
thứ hai. Bức tường trượt sang bên, để lộ một hành lang hẹp có một cánh
cửa ở phía cuối. Trước khi chúng tôi kịp nhúc nhích, ba người bước ra từ
sau bức tường chĩa súng vào đầu chúng tôi.
“Vào đi,” một người ra lệnh. Đó là cô gái vừa mở cái lỗ nhòm trên
tường. Chúng tôi làm theo lời cô ta. Bức tường đóng lại sau lưng chúng tôi.
“Mật khẩu tuần này là gì?” cô ta vừa hỏi vừa nhai kẹo cao su chóp chép.
“Alexander Hamilton,” Kaede sốt ruột trả lời.
Giờ thì cả ba khẩu súng đều chĩa vào tôi thay vì Kaede. “Day, hả?” cô
gái nói. Cô ta thổi một cái bong bóng. “Có chắc không đó?”
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra câu hỏi đó dành cho Kaede chứ không
phải tôi. Kaede thở dài chán ngán và vỗ vào cánh tay cô gái kia. “Phải, cậu
ta đấy. Thôi ngay trò này đi.”
Những khẩu súng được hạ xuống. Tôi thở hắt ra, không để ý là lúc nãy
mình vẫn đang nín thở. Cô gái vừa mở cửa cho chúng tôi ra hiệu bảo Kaede
và tôi bước về phía cánh cửa thứ hai, và khi đã đến đó cô ta dùng một thiết