THẦN ĐỒNG - Trang 146

“Bố sẽ về sớm thôi. Bố yêu con.” Bố đặt tay lên đầu tôi. “Chờ bố về nhé,

được không?”

Tôi gật đầu. Ông nấn ná thêm một chút, rồi đứng dậy và bước đi. Tôi về

nhà.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông.

Một ngày trôi qua. Tôi ngồi một mình trên chiếc giường được phân trong

một phòng ngủ tập thể, nghiên cứu mặt dây chuyền trên cổ. Tóc tôi phủ
xuống mặt, khiến tôi có cảm giác như mình đang nhìn mặt dây chuyền qua
một tấm màn sáng. Trước khi tắm lúc nãy, Kaede đã đưa tôi một lọ gel để
gột màu tóc giả. Cho phần tiếp theo của kế hoạch, cô ta bảo tôi.

Ai đó gõ cửa.

“Day?” Giọng nói có vẻ nghèn nghẹt từ phía bên kia lớp gỗ. Mất một

giây tôi mới quay trở về thực tại và nhận ra Tess. Tôi tỉnh dậy từ cơn ác
mộng về sinh nhật lần thứ tám của mình. Tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ
như thể chúng mới xảy ra hôm qua, và tôi cảm thấy mắt mình sưng đỏ vì
khóc. Khi tôi thức dậy, tâm trí tôi bắt đầu tạo ra những hình ảnh Eden bị
buộc vào cáng cứu thương, la hét khi bị các nhân viên phòng thí nghiệm
tiêm hóa chất vào người, còn anh John bị bịt mắt đứng trước một đội lính.
Và mẹ. Tôi không thể ngăn thứ chết tiệt này chiếu đi chiếu lại trong đầu
mình, và nó làm tôi vô cùng tức giận. Nếu tôi tìm thấy Eden, sau đó thì
sao? Làm thế quái nào tôi mang được thằng bé ra khỏi đất Cộng hòa? Tôi
phải giả định rằng Razor có thể sẽ giúp được tôi mang nó về. Và để mang
nó về, tôi tuyệt đối phải chắc chắn rằng Anden sẽ chết.

Hai cánh tay tôi đau nhức vì đã dành hầu hết buổi sáng tập bắn súng dưới

sự giám sát của Kaede và Pascao. “Đừng lo nếu cậu bắn trượt cử tri,”
Pascao nói khi chúng tôi tập ngắm. Anh lướt hai bàn tay dọc cánh tay tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.