THẦN ĐỒNG - Trang 213

Nhưng Baxter đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn hất tay tôi ra và ném toàn bộ

trọng lượng cơ thể lên người tôi. Lưng tôi đập mạnh xuống sàn. Baxter nhe
răng cười, rồi túm cổ tôi, định đấm lên mặt tôi.

Hắn đột ngột thả tôi ra. Tôi hớp lấy không khí khi sức nặng của hắn rời

khỏi ngực tôi, rồi tôi ôm đầu vì một cơn đau đầu dữ dội kéo đến. Tôi nghe
thấy giọng Tess đâu đó phía trên, rồi Pascao quát Baxter lùi lại. Mọi người
đều nói cùng một lúc. Một… Hai… Ba… Tôi đếm nhẩm trong đầu, hy
vọng bài tập trí óc vặt vãnh này sẽ giúp tôi quên được cơn đau. Trước đây
tôi giỏi ứng phó với những cơn đau đầu bằng cách này lắm. Có lẽ Baxter đã
đánh mạnh vào đầu tôi mà tôi không hề nhận ra.

“Anh có sao không?” Giờ thì Tess đang nắm lấy cánh tay tôi đỡ tôi đứng

dậy.

Tôi vẫn choáng váng vì đau đầu, nhưng cơn giận đã nguội đi. Tôi bất

chợt ý thức được một cơn đau khác bên sườn. “Anh ổn,” tôi khàn giọng
đáp, săm soi mặt Tess. “Hắn có làm em đau không?” Baxter đang gườm
gườm nhìn tôi trong khi Pascao cố khuyên hắn bình tĩnh lại. Những người
xung quanh đã trở lại với công việc riêng, có vẻ thất vọng vì trận chiến kết
thúc quá sớm. Tôi lấy làm băn khoăn không biết họ đã quyết định ai là
người chiến thắng.

“Em cũng không sao,” Tess nói. Cô bé vuốt vội mái tóc đuôi ngựa.

“Đừng lo.”

“Tess!” Pascao gọi chúng tôi. “Xem Day có cần sơ cứu gì không nhé.

Chúng ta phải theo đúng lịch trình đấy.”

Tess đỡ tôi đi dọc sảnh, tránh xa phòng sinh hoạt chung. Chúng tôi vào

một boong ke được dùng làm phòng y tế tạm thời, rồi đóng sập cửa lại.
Xung quanh chúng tôi là những giá kệ chất đống những chai đựng thuốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.