THẦN ĐỒNG - Trang 214

viên và hộp bông băng. Một cái bàn chắn giữa phòng, chỉ chừa ra một lối đi
hẹp. Tôi dựa vào bàn trong khi Tess bận xắn tay áo.

“Anh có đau ở đâu không?” cô bé hỏi.

“Anh ổn mà,” tôi nhắc lại. Nhưng ngay lúc đang nói, tôi đã nhăn mặt ôm

lấy bên sườn. “Thôi được rồi, có lẽ bầm dập chút xíu.”

“Để em xem nào,” Tess nói giọng kiên quyết. Cô bé đẩy tay tôi ra, rồi

cởi cúc áo cho tôi. Không phải Tess chưa bao giờ nhìn thấy tôi cởi trần (tôi
không nhớ nổi đã bao nhiêu lần em băng bó cho tôi), nhưng lúc này cả hai
đều thấy ngượng ngập vô cùng. Má em hồng rực lên khi em lướt tay ngang
ngực tôi, xuôi bụng tôi rồi ấn ngón tay vào mạng sườn tôi.

Tôi thắt ngực hít một hơi lúc cô bé chạm vào một điểm nhạy cảm. “Đúng

rồi, đầu gối hắn trúng chỗ đó đấy.”

Tess chăm chú nhìn mặt tôi. “Có thấy buồn nôn không?”

“Không.”

“Lẽ ra anh không nên làm thế,” em vừa làm vừa nói. “Nói ‘a’ đi nào.”

Tôi há miệng cho em xem. Em đặt một cái khăn giấy lên mũi tôi, xem xét
cả hai tai tôi rồi vội vã ra ngoài một lúc. Em quay lại với một túi đá. “Đây.
Giữ cái này trên chỗ đau nhé.”

Tôi làm theo lời em. “Em chuyên nghiệp thật đấy.”

“Em đã học được rất nhiều từ quân Ái Quốc,” em đáp. Khi em ngừng

kiểm tra ngực tôi đủ lâu để có thể nhìn tôi, ánh mắt em khóa chặt ánh mắt
tôi. “Baxter không thích cách anh… bị một cựu quân nhân Cộng hòa thu
hút,” em lí nhí. “Nhưng đừng để hắn dồn ép anh như thế, được không? Anh
mà chết thì chẳng nghĩa lý gì cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.