THẦN ĐỒNG - Trang 22

bàn tay cô chìa về phía tôi. Xung quanh vỉa hè, mọi người bắt đầu để ý đến
chúng tôi. “Cậu phải đứng dậy. Cố lên.”

Tôi phải dồn hết sức mới có thể duy trì nụ cười trên khuôn mặt. Tập

trung vào June. Tôi cố đứng dậy - rồi lại ngã lần nữa. Khỉ thật. Cơn đau
vượt quá sức chịu đựng. Ánh sáng trắng xuyên vào trong hốc mắt tôi. Hít
thở, tôi tự nhủ. Mày không thể ngất ở giữa phố chính Vegas được.

“Chuyện gì vậy cậu lính?”

Một gã hạ sĩ trẻ mắt màu nâu nhạt đang khoanh tay đứng trước mặt

chúng tôi. Tôi có thể nhận thấy gã đang vội, nhưng có vẻ như không khẩn
cấp đến mức không thể kiểm tra chúng tôi. Gã nhướng mày nhìn chúng tôi.
“Cậu ổn chứ? Mặt gì tái xanh như đít nhái thế kia, nhóc.”

Chạy. Có gì đó thôi thúc tôi hét lên điều đó với June. Ra khỏi đây đi…

vẫn còn thời gian. Nhưng cô đã ngăn không để tôi nói thế. “Anh đành phải
tha thứ cho cậu ấy thôi, sếp ạ,” cô nói. “Tôi chưa từng thấy người khách
nào ở Bellagio uống nhiều như thế.” Cô lắc đầu ngán ngẩm và phẩy tay xua
gã kia lùi lại. “Anh nên lùi lại thì hơn,” cô tiếp tục. “Tôi nghĩ cậu ta muốn
nôn rồi.” Tôi hoàn toàn bất ngờ - một lần nữa - với cách nhập vai trơn tru
của cô. Cũng y như cái cách cô lừa tôi trên những con phố ở Lake.

Gã hạ sĩ cau mày lưỡng lự nhìn cô trước khi quay về phía tôi. Mắt gã

nhìn chằm chằm vào bên chân bị thương của tôi. Mặc dù cái chân đã được
che giấu dưới lớp màu trang điểm dày cộm, gã vẫn quan sát nó thật kỹ.
“Tôi không nghĩ là cô nàng gái bao của cậu biết cô ta đang nói cái gì đâu.
Có vẻ cậu phải đến bệnh viện một chuyến thôi.” Gã vẫy tay ra hiệu cho một
chiếc xe cứu thương đang chạy qua.

Tôi lắc đầu. “Không cần đâu, cảm ơn sếp,” tôi cố gắng nói kèm nụ cười

yếu ớt. “Em này kể cho tôi nghe nhiều chuyện tiếu lâm quá. Giờ tôi chỉ cần
lấy lại hơi cái đã, rồi về ngủ một giấc cho đã đời. Chúng tôi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.