THẦN ĐỒNG - Trang 258

Thế mà tôi lại đã giận cô, quên hết tất cả những chuyện cô phải trải qua.

Đúng là ấu trĩ. Tôi vòng một tay qua lưng để đỡ June, tay kia luồn xuống
phía dưới đầu gối cô rồi bế cô dậy. June ngả vào ngực tôi, trán nóng bừng
dựa vào làn da mát lạnh của tôi. “Cậu cần nghỉ ngơi.”

Tôi bế cô vào một trong những phòng có giường tầng, tháo ủng, cẩn thận

đỡ cô nằm xuống giường và đắp chăn cho cô. Cô chớp mắt nhìn tôi. “Lúc
nãy mình nói thế nhưng không có ý gì đâu.” Mắt cô mê man, nhưng cảm
xúc vẫn còn nguyên đó. “Về chuyện tiền bạc ấy. Và… mình không…”

“Đừng nói nữa.” Tôi gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán June. Nhỡ hồi bị

bắt, cô đã nhiễm phải bệnh gì nguy hiểm thì sao? Một loại vi rút truyền
nhiễm?… Nhưng cô thuộc tầng lớp thượng lưu. Hẳn đã được tiêm chủng.
Tôi hy vọng là vậy.

“Mình đi tìm thuốc cho cậu nhé? Cứ nhắm mắt vào đi.” June lắc đầu,

chán nản, nhưng không cố tranh cãi.

Sau khi lục tung chỗ trú ẩn, cuối cùng tôi cũng tìm được một lọ aspirin

chưa mở nắp, bèn mang nó quay lại chỗ June.

Cô uống mấy viên. Khi cô bắt đầu run rẩy, tôi lấy thêm hai chiếc chăn

nữa từ giường bên cạnh để đắp cho cô, nhưng có vẻ không mấy tác dụng.
“Không sao đâu. Mình tự lo được,” cô lí nhí nói ngay khi tôi chuẩn bị đi
tìm thêm chăn. “Cậu chồng bao nhiêu chăn lên cũng không ăn thua đâu,
mình chỉ cần chờ cơn sốt qua đi thôi.” Cô ngần ngừ, rồi với lấy tay tôi.
“Cậu ở lại đây được không?”

Sự yếu ớt trong giọng cô khiến tôi lo lắng hơn bao giờ hết. Tôi trèo lên

giường nằm trên đống chăn cạnh cô và kéo cô vào lòng. June nhoẻn cười,
rồi nhắm mắt lại. Xúc cảm từ những đường cong trên cơ thể cô áp vào cơ
thể tôi khiến lòng tôi tràn ngập sự ấm áp. Tôi không bao giờ nghĩ sẽ dùng
từ mong manh để miêu tả vẻ đẹp của cô, bởi vì mong manh không phải từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.