THẦN ĐỒNG - Trang 264

bông tuyết. Tim tôi đập dồn. Khi đã đẩy được miếng kim loại ra xa hết
mức, tôi cởi chiếc áo khoác lính Cộng hòa ra. Chẳng vui vẻ gì khi bị quân
lính bắn hạ ngay khi chúng tôi vừa đến được vùng đất hứa.

Khi đã cởi sạch chỉ còn sơ mi và áo gi lê, tôi nhảy lên và bám lấy mép lối

ra, đu người lên nửa chừng để xem chúng tôi đang ở đâu. Một dạng hành
lang tối thui nào đó. Xung quanh vắng tanh. Tôi nhảy xuống, cầm tay June,
nhưng cô đã lại bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ.

“Tỉnh lại đi nào,” tôi lầm bầm, ôm June vào lòng. “Thử xem cậu có đu

người lên được không.”

June cởi chăn ra. Tôi quỳ xuống, giúp cô bước lên vai tôi. Cô lảo đảo,

thở khó nhọc, nhưng vẫn xoay xở trèo lên được phía trên. Tôi kẹp cái chăn
vào dưới cánh tay và đẩy người bật lên mặt đất.

Chúng tôi tiến vào một con hẻm tối và hẹp chẳng khác gì với những con

hẻm chúng tôi từng đi qua, và trong một khoảnh khắc tôi thầm hỏi không
biết có phải chúng tôi đã đi đúng một vòng về với nước Cộng hòa hay
không. Vậy cũng khiếp đó chứ. Nhưng sau một lúc, tôi dám chắc đây
không phải đất Cộng hòa. Mặt đất bằng phẳng và được lát gạch đẹp đẽ bên
dưới lớp tuyết loang lổ, bức tường phủ kín mít những tấm áp phích sặc sỡ
hình các anh lính toe toét và các em bé mỉm cười, ở góc mỗi tấm áp phích
là một biểu tượng tôi đã nhận ra chỉ sau vài giây. Một con chim màu vàng,
giống như chim ưng. Run lên vì phấn khích, tôi nhận ra nó giống hệt con
chim trên mặt dây chuyền của tôi.

June cũng chú ý đến mấy tấm áp phích. Mắt cô mở to và mờ mịt vì sốt,

còn hơi thở cuộn thành những đám khói mỏng. Xung quanh chúng tôi
dường như là một doanh trại, dán kín từ mái nhà xuống chân tường bằng
cùng một loại áp phích sặc sỡ đó. Những ngọn đèn đường xếp thành hàng
gọn gàng, quy củ hai bên phố. Đây chắc là nơi đã cung cấp điện cho đường
hầm và những nơi trú ẩn dưới lòng đất đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.