THẦN ĐỒNG - Trang 288

bị kẹt lại đây như thế này. Đột nhiên có quá nhiều thời gian.

Một tiếng đập vang lên ngoài cửa ban công. Tôi nhảy dựng lên. Có lẽ là

một cành cây gãy, hay một viên đá rơi xuống từ mái nhà. Tôi đợi, cảnh
giác. Không có gì xảy ra trong một lúc. Rồi thêm một tiếng đập vào cửa
kính.

Tôi đứng dậy khỏi giường June, đi về phía cửa ban công và cẩn thận ngó

qua lớp kính. Không có ai ngoài đó. Mắt tôi lướt xuống sàn ban công. Có
hai viên đá nhỏ nằm chình ình ở đó, một viên buộc một tờ giấy.

Tôi mở khóa cửa ban công, kéo nó mở hé ra và chộp lấy mảnh giấy. Sau

khi khóa cửa lại cẩn thận, tôi mở mẩu giấy ra. Chữ ngoằn ngoèo viết vội:
Ra ngoài đi, tôi có một mình. Khẩn cấp. Ở đây để giúp. Chúng ta cần nói
chuyện. K.

Khẩn cấp. Tôi vò tờ giấy trong tay. Cô ta nghĩ thế nào là khẩn cấp?

Chẳng phải ngay bây giờ chuyện gì cũng đều Khẩn cấp hết rồi sao? Cô ta
đã giúp chúng tôi trốn thoát - nhưng như vậy đâu có nghĩa là tôi đã sẵn
sàng tin tưởng cô ta.

Chưa đầy một phút sau, viên đá thứ ba đập vào cửa. Lần này, tin nhắn là:

Cậu mà không nói chuyện với tôi ngay thì sẽ phải hối hận đấy. K.

Tôi nóng máu trước lời đe dọa đó. Kaede có khả năng tố cáo chúng tôi

đã phá hỏng kế hoạch của quân Ái Quốc. Tôi đứng nguyên một chỗ đọc đi
đọc lại mẩu giấy trong tay. Chắc chỉ mất vài phút, tôi tự nhủ. Chỉ vậy thôi.
Đủ để xem Kaede muốn gì. Rồi mình sẽ lại quay về phòng.

Tôi vớ lấy áo khoác, hít một hơi thở sâu, rồi bước tới cửa ban công. Các

ngón tay tôi khẽ khàng mở chốt cửa. Một cơn gió lạnh táp vào mặt khi tôi
lẻn ra ngoài ban công, cúi người xuống, khép chặt cửa ban công rồi khóa
lại. Nếu có ai muốn đột nhập làm hại June, họ sẽ phải gây ầm ĩ đủ khiến
cho lính canh chú ý. Tôi nhảy xuống thành ban công, xoay người bám lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.