THẦN ĐỒNG - Trang 289

gờ tường. Tôi hạ người xuống cho đến khi treo lủng lẳng giữa tầng thứ nhất
và tầng thứ hai. Rồi tôi buông tay, ủng của tôi chạm xuống lớp tuyết mềm
với một tiếng thịch êm ái. Tôi ngước nhìn ban công tầng hai lần cuối, ghi
nhớ vị trí của tòa bệnh viện này trên con phố, rồi vén tóc cho vào bên trong
áo khoác và đứng dựa sát vào tường.

Phố xá giờ này vắng tanh và yên ắng. Tôi đứng chờ bên hông tòa nhà

chừng một phút, rồi bước ra bên ngoài. Thôi nào, Kaede. Hơi thở của tôi
thoát ra thành từng cuộn hơi ngắn. Mắt tôi lướt qua các ngõ ngách xung
quanh, đề phòng nguy hiểm. Nhưng tôi chỉ có một mình. Cô muốn gặp tôi
ngoài này cơ mà? Này, tôi đây này.

“Nói chuyện với tôi đi nào,” tôi lẩm bẩm trong lúc đi men tòa nhà. Tôi

liếc mắt tìm bóng cảnh sát tuần tra, nhưng không có ai ngoài này.

Đột nhiên tôi ngừng lại. Một bóng người thấp thoáng đang lom khom

trong con hẻm gần đây. Tôi căng thẳng hơn. “Ra đi,” tôi thì thào đủ to để
người đó nghe thấy. “Tôi biết cô ở đó.”

Kaede ra khỏi bóng tối, vẫy tay bảo tôi tiến đến. “Đi bộ cùng tôi,” cô ta

thì thầm. “Nhanh lên.” Cô chạy vào trong một con hẻm chật chội khuất sau
hàng cây bụi phủ đầy tuyết. Chúng tôi đi dọc theo con hẻm cho đến khi nó
dẫn ra một con phố lớn, và Kaede đột ngột rảo bước. Tôi vội bám theo cô
ta. Mắt tôi sục sạo mọi góc đường. Tôi tính toán mọi vị trí tôi có thể nhảy
lên tầng cao hơn, phòng trường hợp có ai đó bất ngờ tóm tôi. Mọi sợi lông
trên cổ tôi đều dựng đứng lên, cứng đơ vì căng thẳng.

Kaede dần dần đi chậm lại, cho tới khi chúng tôi vai kề vai. Cô ta vẫn

mặc chiếc quần và đi đôi ủng lúc trước, nhưng đã thay áo khoác lính bằng
áo khoác len và quàng khăn. Mặt cô ta đã chà sạch cái vằn đen.

“Thôi được, nhanh gọn xem nào,” tôi bảo cô ta. “Tôi không muốn để

June một mình quá lâu. Cô đang làm gì ở đây vậy?” Tôi để ý duy trì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.