THẦN ĐỒNG - Trang 295

cửa sổ đều nứt, vỡ hoặc trống hoác. Một số được dán băng dính che chỗ hở.
Những chiếc chậu cũ trên ban công hứng nước nhỏ xuống, vài cái còn thấy
có quần áo rách chườm ra ngoài mép. Chắc phải có người sống ở đấy.
Nhưng suy nghĩ đó khiến tôi rùng mình. Tôi quay lại nhìn lần nữa những
tòa nhà chọc trời tráng lệ ở khối phố ngay phía sau chúng tôi, rồi lại nhìn
khối xi măng đổ nát này.

Sự ồn ào cuối phố thu hút sự chú ý của chúng tôi. Tôi rời mắt khỏi tòa

nhà. Cách đó một dãy nhà, một phụ nữ trung niên đi ủng nam mặc áo khoác
sờn rách đang gào thảm thiết van nài hai người đàn ông mặc đồ ni lông
nặng nề - cả hai đều mang tấm che kín mặt và đội mũ lớn, vành rộng.

“Nhìn kìa,” Kaede thì thầm. Rồi cô ta kéo chúng tôi vào một ô cửa tối

đen giữa hai cánh cửa ở tầng trệt tòa nhà. Chúng tôi hơi nghiêng đầu để có
thể nghe xem chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù họ ở khá xa, giọng người phụ
nữ vẫn vọng đến rõ ràng xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo yên ắng.

“… mới sót có một lần trong năm nay thôi mà,” người phụ nữ nói. “Tôi

có thể chạy đến ngân hàng ngay khi trời sáng và đưa cho các anh tất cả tiền
tôi có…”

Một trong hai người đàn ông cắt lời bà ta. “Chính sách của DesCon, thưa

bà. Chúng tôi không thể điều tra tội phạm cho những khách hàng không trả
tiền đúng thời hạn cho cảnh sát địa phương.”

Người đàn bà đầm đìa nước mắt, hai tay vặn vẹo dữ đến độ tôi có cảm

giác bà ta sắp tuốt da của mình ra mất. “Phải có điều gì đó các anh có thể
làm được chứ,” bà ta nói. “Điều gì đó tôi có thể đưa cho các anh hoặc một
sở cảnh sát khác mà tôi…”

Người đàn ông thứ hai lắc đầu. “Mọi sở cảnh sát đều theo chính sách của

Descon. Bà làm việc cho ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.