THẦN ĐỒNG - Trang 328

“Day thế nào rồi?” tôi hỏi. Tôi khó có thể che giấu sự sốt ruột trong

giọng nói. “Khi nào tôi có thể gặp cậu ấy?”

Bác sĩ nhăn mặt. “Không phải chúng ta vừa thảo luận về vấn đề này sao?

Day sẽ được ra viện sau cô một chút. Trước tiên cậu ấy cần gặp em trai
mình đã.”

Tôi dò xét nét mặt anh ta. Có một lý do khiến tay bác sĩ ngập ngừng -

điều gì đó về sự hồi phục của Day. Tôi có thể thấy chuyển động rất nhẹ
dưới cơ mặt anh ta. Anh ta biết điều gì đó mà tôi không biết.

Tay bác sĩ búng ngón tay kéo tôi trở về hiện thực. Anh ta đặt máy tính

bảng sang một bên, vươn thẳng người và mỉm cười giả tạo. “Chậc, hôm nay
chỉ thế thôi. Ngày mai chúng tôi sẽ chính thức đưa cô tái hòa nhập nước
Cộng hòa, với việc phân công nhiệm vụ mới cho cô. Cử tri sẽ đến sau ít
phút nữa, và cô vẫn còn chút thời gian để lấy lại tinh thần đó.” Nói xong,
anh ta và mấy cô y tá mang theo đám cảm biến và máy móc rời đi, để tôi lại
một mình.

Tôi ngồi trên giường đăm đăm nhìn cánh cửa. Một tấm áo choàng đỏ

sậm choàng trên vai, nhưng tôi vẫn không thấy ấm áp trong căn phòng này.
Khi Anden bước vào, tôi đang run rẩy.

Anh bước vào phòng với vẻ thanh lịch đặc trưng, đi bốt tối màu êm như

ru, mặc đồng phục và khăn quàng đen, những lọn tóc xoăn được cắt tỉa
hoàn hảo, đôi kính gọng mảnh ngay ngắn trên mũi. Nhìn thấy tôi, anh mỉm
cười và giơ tay chào. Cử chỉ khiến tôi quặn lòng nhớ về anh Metias, và tôi
phải nhìn chăm chăm xuống chân mất một lúc để bình tĩnh lại. May thay,
có vẻ anh tưởng tôi đang cúi chào.

“Cử tri,” tôi chào anh.

Anh mỉm cười, đôi mắt xanh quét khắp người tôi. “Cô cảm thấy thế nào,

June?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.