THẦN ĐỒNG - Trang 67

ánh sáng rồi cầm lấy tay tôi. Cậu ấn nó vào lòng bàn tay tôi. “Một món quà
cho cậu.”

Tôi quan sát nó kỹ hơn. Nó được làm từ bốn chiếc ghim giấy bẻ thẳng,

chiếc này cẩn thận quấn vòng quanh chiếc kia theo hình xoắn ốc, các đầu
ghim ép vào nhau thành một chiếc nhẫn nhỏ xíu. Đơn giản và xinh xắn.
Thậm chí rất nghệ thuật nữa. Tôi có thể nhìn thấy tình yêu và sự quan tâm
trong từng vòng xoắn kim loại, những đường uốn nhỏ được các ngón tay
Day chỉnh đi chỉnh lại cho đến khi chúng thành những đường cong như
mong muốn. Cậu đã làm nó để tặng tôi. Tôi lồng nó vào ngón tay và nó
trượt trơn tru vào đúng vị trí. Tuyệt đẹp. Tôi bẽn lẽn và tự hào đến mức
lặng người. Không thể nhớ nổi lần cuối cùng có người tự tay làm một món
đồ tặng tôi là khi nào.

Day có vẻ hụt hẫng vì phản ứng của tôi, nhưng giấu điều đó bằng một

tiếng cười vô tư. “Mình biết dân nhà giàu như cậu có đủ thứ lễ truyền thống
kỳ lạ, nhưng ở khu dân nghèo, chuyện đính ước hay biểu lộ tình cảm
thường được làm như thế này.”

Đính ước ư? Tim tôi nẩy tưng tưng trong lồng ngực. Tôi không thể kiềm

chế được nụ cười. “Bằng nhẫn ghim giấy à?

Ôi không. Tôi hỏi câu đó thật sự vì tò mò, nhưng không ngờ đến lúc nói

ra nó lại nghe có vẻ đầy chế giễu. Day hơi đỏ mặt, tôi lập tức bực với chính
mình vì lại lỡ mồm.

“Bằng món đồ gì đó tự làm,” cậu chữa ngượng cho tôi ngay sau đó. Cậu

đang nhìn xuống, rõ ràng là xấu hổ, và tôi cảm thấy thật quá tệ vì đã khiến
cậu thấy như vậy. “Xin lỗi cậu nhé, trông nó có vẻ ngớ ngẩn,” cậu nói,
giọng chùng xuống. “Ước gì mình làm được một thứ đẹp đẽ hơn cho cậu.”

“Không, không,” tôi chen ngang, cố gắng chữa lại lời vừa nói. “Mình

thật lòng rất thích món quà này.” Tôi mân mê chiếc nhẫn nhỏ xíu, nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.