THẦN ĐỒNG - Trang 96

Thomas khoanh tay lại. Có thật là mới chỉ cách đây vài tuần, tôi và hắn

đã cùng nhau ngồi ăn tối trong một quán ăn ở Los Angeles? Ý nghĩ về Los
Angeles đưa tôi trở lại với cái tin cách ly, và tôi tưởng tượng ra cảnh quán
ăn trống vắng, bị phủ kín thông báo kiểm dịch.

“Cô Iparis,” Thomas nói, úp hai bàn tay lên bàn. “Chúng ta có thể cứ

như thế này mãi, và cô cứ việc giở trò láu cá và lắc đầu đến khi kiệt sức mà
gục xuống. Tôi không muốn làm cô tổn thương. Cô có cơ hội chuộc lỗi với
phe Cộng hòa. Bất chấp những điều cô đã làm, tôi đã nghe tin từ cấp trên
rằng cô vẫn còn được đánh giá khá cao.”

Vậy đấy. Chỉ huy Jameson thật sự đã tác động để đảm bảo tôi không bị

tra tấn trong quá trình thẩm vấn. “Thật tử tế làm sao,” tôi đáp lại, giọng
nhuốm ý mỉa mai. “Tôi may mắn hơn anh Metias đấy nhỉ.”

Thomas thở dài, cúi đầu xuống và bóp sống mũi tức giận. Hắn cứ ngồi

như vậy một lúc lâu. Rồi hắn ra hiệu cho mấy tên lính. “Tất cả ra khỏi đây,”
hắn quát.

Khi đám lính đã đi hết, hắn quay lại phía tôi, vươn người về phía trước

đặt hai cánh tay lên bàn. “Tôi xin lỗi vì buộc phải giữ cô ở đây,” hắn nói
khẽ. “Hy vọng cô hiểu cho, cô Iparis, tôi làm thế này cũng vì nghĩa vụ của
mình.”

“Chỉ huy Jameson đâu?” tôi đáp. “Bà ta là người giật dây anh mà, phải

không? Tôi tưởng bà ta cũng đến thẩm vấn tôi chứ?”

Thomas không nao núng trước lời chế nhạo của tôi. “Lúc này bà ấy đang

ngăn chặn Los Angeles, điều hành việc kiểm dịch và báo cáo tình hình với
Quốc hội. Tôi không có ý xúc phạm gì đâu, nhưng thế giới này không xoay
quanh một mình cô.”

Ngăn chặn Los Angeles? Tin đó làm tôi ớn lạnh. “Hiện tại bệnh dịch tệ

đến vậy thật sao?” Tôi quyết định hỏi một lần nữa, mắt không rời khuôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.