mặt Thomas. “Có đúng là Los Angeles bị cách ly vì bệnh dịch không?”
Hắn lắc đầu. “Thông tin mật.”
“Khi nào thì bỏ lệnh cách ly? Tất cả các khu vực đều bị cách ly à?”
“Đừng hỏi nữa. Tôi đã nói rồi, toàn bộ thành phố. Dù có biết khi nào
lệnh được dỡ bỏ, tôi cũng không có lý do gì để nói cho cô.”
Từ biểu hiện của hắn tôi lập tức hiểu điều hắn thật sự muốn nói: Chỉ huy
Jameson không cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra, vì vậy tôi không biết.
Vì sao bà ta lại giữ bí mật với hắn? “Chuyện gì xảy ra trong thành phố
vậy?” Tôi dồn ép, hy vọng moi được thêm thông tin.
“Chuyện đó không liên quan đến cuộc thẩm vấn của cô,” Thomas trả lời,
sốt ruột gõ gõ lên cánh tay. “Los Angeles không còn là mối quan tâm của
cô nữa, cô Iparis.”
“Đó là quê hương tôi,” tôi đáp. “Tôi lớn lên ở đó. Anh Metias chết ở đó.
Tất nhiên tôi phải quan tâm chứ.”
Thomas im lặng. Hắn đưa tay gạt món tóc đen đang che mặt, mắt hắn dò
xét mắt tôi. Vài phút trôi qua. “Thì ra tất cả chuyện này là vì thế,” cuối
cùng hắn lẩm bẩm. Tôi tự hỏi không biết có phải hắn nói thế này là vì hắn
cũng đã mệt mỏi sau sáu tiếng đồng hồ ở trong căn phòng này. “Cô Iparis,
chuyện xảy ra với anh trai cô…”
“Tôi biết chuyện gì đã xảy ra,” tôi ngắt lời hắn. Giọng tôi run lên vì tức
giận. “Anh đã giết anh ấy. Anh bán đứng anh ấy cho chính phủ.” Những từ
này làm tôi đau đớn đến mức khó khăn lắm mới thốt ra được.
Mặt hắn giật giật. Hắn bật ra một tiếng ho và ngồi thẳng dậy trên ghế.
“Tôi nhận lệnh trực tiếp từ Chỉ huy Jameson, và tôi sẽ không đời nào không
tuân theo mệnh lệnh trực tiếp của bà ấy. Đáng lẽ ra cô cũng phải nắm rõ