THẰN LẰN - Trang 101

“Không đâu. Tài nắm giữ bí quyết sống còn. Tài ưa tiến về phía trước

trong cái thứ gọi là thời gian. Khi đạt đến đỉnh cao của một thứ, và thấy đã
làm đủ, cô em từ bỏ nó và tiếp tục tiến lên. Hoặc là giả vờ như vậy. Anh
nghĩ người ta sống cả đời cũng chỉ để lặp lại quá trình đó mà thôi, lặp đi lặp
lại.”

“Thật chẳng hiểu được mớ lý luận của anh.”

Tôi bảo.

“Nhưng tận đáy lòng em đã chán cái gọi là nhóm ấy rồi. Nó bảo thủ,

không chịu chấp nhận những người mới. Chúng mình có lẽ đã có một thời
tuyệt vời. Muốn làm gì thì làm. Không hề sợ hãi, chết cũng chẳng sao, nửa
đêm hay giữa trưa cũng đều thích cả. Nhưng qua giai đoạn ấy rồi, nói thật là
mọi thứ trở nên nhàm chán. Anh có biết núi Big Thunder

17

ở Disney Land

không?

“Sao đột nhiên lại hỏi vậy? Anh chịu.”

“Em đã có lần leo lên đấy. Khi trượt vèo vèo xuống con dốc dưới bầu trời

đêm, anh sẽ có cảm giác hòa làm một với những người đang leo núi. Là
người Nhật đấy nhưng lại hét thật to như người nước ngoài. Em rất vui khi
đi từ Chiba

18

mãi cũng tới được tận đây, vào một ngày hè đẹp trời. Nhưng

cũng vào ngày đó, giờ đó, trải nghiệm cảm giác nghẹt thở đó cùng với
những con người mình sẽ không bao giờ gặp lại trong tốc độ trượt đó, tự
nhiên em cũng thấy buồn. Mọi người đã hòa làm một trong cuộc vui. Nhưng
mọi thứ chỉ kéo dài ba phút.”

“Thì thế.”

“Em cũng có cảm giác tương tự như vậy trong chuyện sex. Cứ khi khoảnh

khắc cực khoái đó qua đi, em luôn cảm thấy em chẳng muốn ở đó thêm chút
nào nữa. Có thể là vì em đã làm chuyện đó nhiều quá cũng nên.”

Tôi càng nói thì câu chuyện của tôi càng trở nên kỳ dị. Tôi chẳng hề có

nhu cầu muốn anh ta thông cảm với mình nên cứ kể câu chuyện tưởng tượng
mà tôi chắc anh ta muốn nghe. Dù không phải là dối trá, nhưng tôi không
thật sự kể chuyện của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.