THẰN LẰN - Trang 103

“Dù anh vẫn nghĩ cô em không phải là loại người bỏ cuộc vui để lấy

chồng. Nhưng chắc cậu chàng cũng phải thế nào chứ, chồng sắp cưới của
em ấy. Giàu lắm hả?”

Anh ta bảo.

Khi bị bệnh và không gặp những người ấy nữa, tôi có cảm giác rất lạ. Tôi

đã tìm được một công việc để không nghĩ tới chuyện đó nữa nhưng có thể là
do tinh thần lo lắng hay sao đó mà khi mệt mỏi, hay giữa những buổi tiệc tối
phiền hà, má tôi cứ giật giật, nửa năm trời vẫn không khỏi hẳn.

Tình dục, cũng như ăn uống, nếu cố sống cố chết ăn thật no thì sẽ có lúc

phát bệnh. Cuối cùng tôi cũng đã phải trả giá cho điều đó.

Dù sao thì dần dần tôi cũng thấy bình thường trở lại, quan hệ tình dục chỉ

ở mức độ thông thường. Tôi đi làm, ăn trưa với đồng nghiệp, mua sắm quần
áo, sáng thức dậy, tối đi ngủ, chữa khỏi bệnh khô da. Hội chứng hậu cai
nghiện tấn công khiến tôi ham muốn đến phát cuồng cũng từ từ biến mất.
Tôi bắt đầu thấy được trên thế gian này cũng có những điều tươi đẹp chứ
không phải chỉ có tình dục mà thôi. Cũng trong thời gian này, K vẫn thường
xuyên làm tình với những người đó, và bạn bè của họ tại nhiều nơi.

Nghĩ như thế, tôi thấy mừng vì được là chính mình. Tôi đã may mắn nắm

bắt được cơ hội. Thậm chí tôi thầm nghĩ đúng là có Thượng đế thật. Người
đã dạy cho tôi một bài học về thời điểm nguy hiểm trong đời. Lúc chia tay,
tôi và K cùng nói “Hẹn gặp lại.” Nhưng tôi cho rằng sẽ không có ngày tái
ngộ. Ngoại trừ việc tình cờ gặp gỡ ở Doutor.

Em cũng đã từng rất thích anh. Thực sự.

Vừa bước trên đường phố bán đồ cổ, tôi vừa tự nhủ. Ngọn gió cuối thu

luồn vào ống tay áo khoác tôi mát lạnh. Bóng các tòa nhà đổ dài trên đường,
tối thẫm, chìm trong tĩnh lặng như thể ánh mặt trời không bao giờ rọi tới
nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.