THẰN LẰN - Trang 106

Ngạc nhiên, tôi mời bố vào nhà.

Bố một mình tới thăm căn hộ của tôi, không đi cùng với mẹ, thật là điều

mà nằm mơ tôi cũng không tin nổi.

“Bố có việc phải ra ngoài. Xe đang đợi ngoài kia nên bố về ngay thôi.”

Bố bảo.

Bố tôi, ngày xưa vốn gầy gò, từng mang vóc dáng thể thao, giờ béo lên

cùng với tuổi tác, đang thả tấm thân nặng nề xuống chiếc ghế trong phòng
khách.

Bố đem theo một gói lớn.

“Cái gì thế hả bố?”

Tôi hỏi.

“Bố chọn lựa một món đồ trong kho mang đến đây làm quà cho các con.

Gốm Bizen đấy. Cái này nên dùng trong sinh hoạt hàng ngày thì hơn là để
trang trí con ạ.”

Bố nói, rồi cởi khăn bọc ngoài, mở nắp hộp đựng.

Một món đồ gốm vừa to vừa nặng hiện ra.

“Con cảm ơn bố.”

Tôi thấy vui vui vì đoán được ý nghĩa của chuyến thăm lần này có lẽ là để

chuyển lời chúc mừng của người cha dành cho con gái. Tôi mỉm cười.
Nhưng khi tôi nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi, hai bố con chẳng còn chuyện
gì để nói và bố sắp về ngay, thì lại thấy bố vẫn ngồi nguyên. Tôi bỗng có dự
cảm là lạ.

“Có chuyện gì ạ?”

Tôi hỏi.

“Ờ…”

Bố lại ngập ngừng.

“Bố đang phân vân không biết có nên nói với con hay không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.