THẰN LẰN - Trang 108

“Khoảng nửa năm sau khi con ra đời, con và mẹ sống ở cạnh bờ sông, tại

nhà bà ngoại hiện giờ đang sống ở Tokyo đấy. Chuyện này con nghe rồi phải
không?”

“Dạ.”

“Sau khi con sinh ra được nửa năm, bố mới thấy mặt con lần đầu. Lúc ấy,

mẹ con không có ở nhà, bà ngoại cười bảo bố ‘Chúng nó ở ngoài sông ấy’.
Buổi trưa mẹ thường xuyên ở chỗ con sông. Bà tươi cười đấy nhưng vẫn có
vẻ miễn cưỡng, nên bố gần như chạy trốn khỏi nhà bà, không kịp đợi me
con quay về mà cứ thế đi thẳng một mạch ra phía bờ sông. Con sông đấy
không thể đi xuống men bờ nên nếu muốn xem dòng nước chảy bên dưới thì
phải leo lên một cái cầu lớn bắc qua. Tuy không lớn đến mức xe ô tô có thể
chạy qua, nhưng dù sao cũng là một cây cầu lớn. Mẹ đứng tựa vào lan can,
tay ôm em bé là con ấy. Thật là một cảnh tượng đáng sợ. Không có người
qua lại nhưng nếu có ai đó đi ngang qua, chắc chắn cũng sẽ thấy cần phải
kéo mẹ con xuống khỏi đó. Mẹ vẫn bế con, có lẽ trong tình trạng vô thức,
ngả hẳn người ra nhìn chằm chằm xuống dòng nước. Con thì toàn thân nằm
ngay trên mặt nước. Bố vội chạy lại, cất tiếng gọi, thấy mẹ vẫn giữ khuôn
mặt bình thản, tươi trẻ như hồi mới gặp bố lần đầu ở buổi mai mối làm quen,
lúc đấy bố mới yên tâm. Mẹ để cho bố ôm vào lòng, nói vài câu chuyện
không đầu không đuôi, rồi bỗng dưng mẹ chìm vào im lặng. Khi bố hỏi ‘Em
sao thế’ thì mẹ phát khùng, gào thét ầm ĩ rồi đột ngột thả con xuống dòng
sông. Tất nhiên là bố phải vội vã nhảy xuống nước để cứu con. Số con đúng
là may mắn, chỗ con rơi xuống không sâu lắm, nước cũng không chảy xiết,
khi được đưa vào đến bệnh viện con đã có thể mỉm cười được rồi. Nhưng
mẹ bị sốc nặng, ý thức mờ nhạt, người ngợm cứng nhắc, không hề có phản
ứng trước bất cứ điều gì. Một lát sau, ý thức phục hồi trở lại, mẹ vội vàng
xin lỗi con rối rít rồi òa khóc nức nở, ngay sau đấy mẹ nhập viện tại một
bệnh viện khác ở Tokyo. Bố cũng nghĩ ngợi rất nhiều. Bố thấy rằng mình
không thể cứ tiếp tục mãi như vậy, và quyết định sẽ làm lại mọi chuyện từ
đầu. Ngày nào bố cũng vào bệnh viện thăm mẹ. Trong thời gian ấy, mẹ con
đã hiểu được mình đã ốm đến mức phải nhập viện hay lý do vì sao mình lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.