THẰN LẰN - Trang 115

Tôi cười.

“Nếu chỉ với số lần thông thường sẽ không thể có được khả năng ấy. Anh

biết ngay từ đầu.”

Tôi thật sự không biết nói gì nữa. Tôi nhận ra rằng trên thế gian này,

không phải cứ suy tính rồi hành động mà được. Thế giới này không tồn tại
bằng ý chí của bất cứ ai. Trái lại, tôi, anh và tất cả những người khác đều bị
cuốn vào một xoáy nước lớn, không biết sẽ đưa mình đến đâu. Cảm giác của
ta, hạnh phúc hay khổ đau, suy nghĩ của ta, không gì có thể ngừng nó lại.

Lần đầu tiên tôi đã có thể ngập ngừng rời một bước nhỏ ra khỏi cái thế

giới vẫn hằng tưởng mình là trung tâm của nó và nhận thức bản thân như
một phần của một điều gì đó vĩ đại hơn nhiều.

Đây là khám phá của chính tôi, và giờ tôi cảm thấy, gì nhỉ, không hẳn

hoan hỉ hay tuyệt vọng, chỉ là cảm giác mơ hồ kỳ lạ giống như thả lỏng các
cơ bắp vốn không dùng đến từ trước đến giờ.

“Nếu thế thì mình sống ở đây đi, được không anh?”

“Được chứ.”

Anh đáp.

“Anh rất tin vào khả năng đánh giá con người của mình. Em là người thú

vị lắm đấy. Sống chung với em, anh có cảm giác như đang xem một cuốn
phim.”

“Có người cũng từng bảo em như vậy đấy.”

Tôi nói.

“Thật ra ban đầu anh cũng thấy ngạc nhiên, rồi tức giận kẻ đã gửi những

bức ảnh đó. Nhưng, này, trông em trong ảnh xinh quá. Thế này thì hắn muốn
gửi bao nhiêu tấm cũng được.”

Anh đùa, rồi mỉm cười.

“À, lạnh rồi nên em đóng cửa sổ rồi đi tắm đi.”

Tôi khép cửa sổ, nhìn xuống dòng sông một lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.