THẰN LẰN - Trang 12

Tôi nói thao thao một hồi. Cô gái gật đầu.

“Hiểu, tôi hiểu mà.”

“Cô có vẻ hiểu nhiều chuyện quá nhỉ.”

Nghe tôi nói thế, cô gái cười. Khác với nụ cười của vợ tôi, nhưng vẫn là

kiểu cười ngày xửa ngày xưa rõ ràng tôi đã biết. Nó làm tôi nhớ lại thuở còn
là thằng nhóc mặc quần cộc, giữa mùa đông đến trường cùng với lũ bạn, vừa
đi vừa kêu váng lên lạnh nhỉ, lạnh quá đi mất, rồi bất giác cùng cười ầm ĩ.
Những cảnh tượng như thế – những nụ cười đồng cảm – vẫn liên tục hiện
lên trong tâm trí tôi, và thực sự tôi đã bắt đầu thấy thoải mái trên chiếc ghế
tàu này.

“Anh đến Tokyo từ khi nào vậy?”

Cô gái hỏi. Tôi để ý thấy từ “Tokyo” phát ra từ môi nàng nghe rất lạ. Tôi

nói.

“Đợi một chút, cô nói tiếng nước nào thế?”

Cô gái gật đầu, rồi đáp.

“Không phải là tiếng của nước nào cả, tôi nói thứ tiếng mà chỉ có anh, và

tôi, mới hiểu được thôi. Luôn có thứ ngôn ngữ mà anh chỉ có thể dùng với
những người nhất định. Thật đấy. Như là với vợ, với cô gái từng chung sống
trước đây, với bố, với bạn bè, thứ ngôn ngữ đặc biệt mà chỉ họ và anh mới
hiểu.”

“Nếu không phải chỉ có hai người nói chuyện với nhau thì sao?”

“Trường hợp có ba người, nó sẽ trở thành ngôn ngữ chỉ dành cho ba

người với nhau, thêm người thứ tư xuất hiện, ngôn ngữ lại một lần nữa thay
đổi. Anh biết không, tôi quan sát thành phố này đã lâu. Tôi biết thành phố
này có rất nhiều người như anh, những người rời quê lên đây một mình. Tôi
nói chuyện với anh bằng thứ tiếng của những người không hoàn toàn cảm
thấy thoải mái khi sống trong một thành phố lớn. Anh có biết là những
người sống cả đời ở Tokyo sẽ không bao giờ hiểu được thứ tiếng đặc biệt đó
không? Nếu có một bà cụ sống cô độc ngồi đây, tôi sẽ nói ngôn ngữ của nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.