THẰN LẰN - Trang 13

cô đơn. Nếu là khách làng chơi, tiếng nói của tôi sẽ lại biến thành thứ ngôn
ngữ dục vọng. Tôi dùng ngôn ngữ như vậy đấy.”

“Vậy nếu tôi, bà lão, gã khách làng chơi và cả cô nữa muốn nói chuyện

vói nhau thì sao?”

“Anh thật là một gã nhiều lý lẽ. Nếu thế thì cả bốn chúng ta sẽ tìm được

sợi chỉ ràng buộc chúng ta với nhau, một số đăng ký riêng chỉ cho bốn
chúng ta chứ không phải bốn người bất kỳ nào khác trên thế giới này.”

“Có thật thế không nhỉ.”

“Trở lại câu hỏi trước của tôi đi. Anh lên Tokyo từ khi nào?”

“Từ năm tôi mười tám. Sau khi mẹ mất tôi lập tức rời nhà đi ngay và ở

Tokyo suốt từ hồi đó tới giờ.”

“Sống chung với Atsuko anh thấy thế nào?”

“À thực sự thì đôi khi tôi cảm thấy như hai chúng tôi sống ở hai thế giới,

nhất là khi cô ấy cứ nói đi nói lại hết mấy việc vớ vẩn hàng ngày lại đến
những chuyện lặt vặt không đâu, toàn những chuyện vô nghĩa. Ở bên cạnh
Atsuko giống như sống với một người nội trợ điển hình. Ý tôi là, tất cả
những gì cô ấy nói đến là nhà chúng tôi.”

Những hình ảnh được khắc họa rõ nét bỗng ùa về tràn ngập tâm trí tôi:

Đôi chân mẹ mang đôi dép đi trong nhà loạt xoạt ngang qua bên giường
ngày tôi còn bé, khi thậm chí chưa có cả ký ức, tấm lưng của em gái bé bỏng
đứng khóc khi con mèo mình nuôi bị chết. Những hình ảnh đó như những
cái nhìn chăm chú khắc sâu trong trí nhớ. Tôi cảm thấy được kết nối với
chúng, cho dù chúng đã quá cách xa, và tìm thấy niềm an ủi trong ý nghĩ
rằng chúng thực sự tồn tại, hiện hữu gần gũi.

“Cảm giác như vậy thật sao?”

“Còn cô thì sao? Cô đang đi đâu thế?”

Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.