THẰN LẰN - Trang 17

bác bán hàng. Cười tủm tỉm. Nàng rời cửa hàng. Hình dáng bé nhỏ nhìn từ
phía sau. Bé nhỏ đến nỗi có thể vạch thành một đường kẻ rồi biến mất. Một
đường kẻ đen nhỏ. Chậm rãi bước. Trong từng bước chân thấm đẫm không
khí của thành phố nhỏ này.

Căn nhà của chúng tôi là vũ trụ của Atsuko. Nàng chất đầy nhà những

món đồ xinh xinh. Chúng là sự phân thân nho nhỏ của chính nàng. Hết thảy
những đồ vật đó, từng cái một, đều được lựa chọn kỹ càng giống như chai
dầu gội đầu. Thế rồi tự dưng nàng biến thành một người hoàn toàn khác,
không phải mẹ cũng chẳng phải vợ, một sinh vật hoàn toàn khác.

Đối với tôi, cái tấm lưới đẹp đẽ bao quanh tôi của sinh vật ấy vừa dai

dẳng vừa dơ dáy, đồng thời lại thanh sạch tới mức tôi chỉ muốn bám chặt lấy
nó, không chịu rời ra. Tôi sợ nó run người, đến nỗi không giấu nổi nó điều
gì. Tôi đành phó mặc mình cho thứ ma lực bẩm sinh đó của nàng lôi kéo.
Chẳng biết từ khi nào.

“Nghĩa là anh mới cưới phải không?”

Cô gái nói. Tôi tỉnh táo trở lại.

“Cứ nghĩ đến ngày ta kết thúc giai đoạn trăng mật thì thật là đáng sợ.”

“Đúng thế đấy. Nhưng bây giờ dù có cố gắng suy nghĩ thế nào thì cũng vô

ích mà thôi. Tôi vẫn còn trẻ mà. Nghĩ nhiều chỉ tổ mệt đầu. Tôi về đây. Ga
tới tôi sẽ xuống. Cũng hết say rồi.”

Tôi nói.

“Tôi rất vui.”

Cô gái bảo.

“Ừ.”

Tôi gật đầu.

Tàu điện chầm chậm tiến về phía trước giống như chiếc đồng hồ cát từ từ

tuôn chảy hết thời khắc quý báu. Loa phóng thanh trên tàu thông báo tên ga
sắp tới. Chúng tôi lặng im. Tôi không muốn chia tay. Tôi có cảm giác như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.