THẰN LẰN - Trang 21

Dường như nói ra điều đó có vẻ rất khó khăn đối với nàng, nhưng tôi

không hiểu sao lại thế. Bố mẹ Thằn Lằn hãy còn khỏe cả và hiện đang sống
hạnh phúc cùng nhau. Tôi đã có lần gặp họ. Nàng là con một, nên cũng
chẳng phải lo lắng gì cho anh chị em. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy gia
đình nàng gặp phải chuyện gì trong quá khứ.

“… Thật ra vì lúc nhỏ đã từng bị mù, nên nếu chỉ chạm vào thôi thì không

yên tâm, em phải ấn thật mạnh. Nhất là lúc mệt mỏi, giác quan không còn
nhạy bén, nếu không nhắm chặt mắt, rồi ấn thật mạnh, hay nắm thật chặt thì
em không thể yên tâm được.” Nàng nói và siết chặt tôi.

“Anh bị đau à? Em xin lỗi nhé.”

“Anh không sao, đừng lo cho anh. Ở bệnh viện cũng có rất nhiều em nhỏ

rất bám người lớn vì chúng cảm thấy bất an. Anh rất hiểu những điều em
nói.”

“Em biết là anh hiểu mà.”

“Mình lấy nhau đi, em chuyển tới đây, mình sống chung.”

Tôi đột ngột nói ra điều mình vẫn nghĩ từ trước tới giờ.

Thằn Lằn vẫn áp mặt lên ngực tôi, tiếp tục im lặng. Xuyên qua im lặng,

tôi cảm nhận được nàng đang căng thẳng, tim đập thình thịch. Bên dưới lớp
da khác lạ bao bọc một trái tim khác lạ. Tôi cảm nhận rõ rệt về một người xa
lạ hằng đêm vẫn mơ những giấc mơ khác biệt với tôi.

“B…”

Thăn Lằn thì thầm, nhưng rõ từng tiếng. Rồi cô ngừng lại, không nói tiếp.

Chúng tôi lại chìm vào im lặng. Tôi phán đoán một hồi. Bạc ác? Bị bỏ lại
một mình? Biện pháp ngừa thai? Búp bê? B… là cái gì mới được chứ?

Cuối cùng, từ đôi môi đang áp chặt vào ngực mình, tôi đã nghe thấy câu

trả lời.

“Bí mật của em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.