THẰN LẰN - Trang 22

Lần đầu tiên gặp Thằn Lằn là thời gian tôi đi tập ở câu lạc bộ thể thao.

Tôi đi bơi ở đó hai tuần một lần, còn Thằn Lằn làm huấn luyện viên thể

dục nhịp điệu.

Một cô gái kỳ lạ, tôi thường nghĩ thế mỗi khi nhìn thấy Thằn Lằn.

Nàng nhỏ bé, thân hình săn chắc với đôi mắt xếch u sầu, so với vẻ tươi

vui của những huấn luyện viên khác, sự khác biệt chẳng biết là tốt hay xấu
ấy khiến tôi thấy rất lạ lùng. Chẳng biết có phải là tình yêu hay khỏng,
nhưng thoạt đầu tôi bị lôi cuốn bởi vẻ dị biệt ấy. Lần nào lên khỏi bể bơi tôi
cũng thấy nàng đang dạy thể dục nhịp điệu tại phòng tập. Đối diện với một
biển thân hình nung núc thịt đang chuyển động của các bà các mợ, hình
dáng nhỏ bé quá mức, lúc nào cũng như đang bất động trong đủ các tư thế
khó của nàng trông tựa như một tác phẩm điêu khắc của Dali

1

.

Tôi dùng từ “bất động” bởi nàng chuyển động uyển chuyển đến nỗi trông

như không hề chuyển động chút nào. Mặc cho tiếng nhạc trong phòng có
kích động đến đâu, riêng nàng vẫn như đang ở trong môt thế giới hoàn toàn
tĩnh lặng, một mình.

Trong lúc tôi tiếp tục quan sát nàng, một chuyện đã xảy ra.

Hôm đó, sau khi bơi xong, tôi cũng đi ngang qua trước cửa phòng tập.

Nàng đứng trong phòng như thường lệ, hướng dẫn học viên bài tập trên
thảm. Tôi vừa uống nước hoa quả, vừa lơ đãng nhìn cảnh tượng ấy, thầm
nghĩ nếu một ngày nào đó, cô gái này mà nghỉ không dạy nữa thì chán thật.
Thời gian đấy, tôi vừa mới chấm dứt cuộc tình dài với một phụ nữ đã có
chồng, hơn thế nữa lại còn bị người ta ruồng bỏ nên thấy mệt rã rời, chẳng
còn hơi sức đâu mà tơ tưởng tới chuyện yêu đương. Thế nên việc tự dưng có
suy nghĩ như vậy khiến tôi cảm nhận có một cái gì đó đang nảy mầm trong
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.