THẰN LẰN - Trang 29

thôi. Tôi hiểu cảm giác của nàng. Làm công việc có đối tượng là con người
như cả hai chúng tôi dễ khiến người ta mệt mỏi khi tiếp xúc với mọi người.
Vì thế hầu hết thời gian ở nhà chúng tôi thường chỉ ở trong phòng, không để
đèn, hầu như không cả nói chuyện, chỉ bật nhạc, ngồi yên lặng lắng nghe
trong bóng tối. Đi du lịch cũng chỉ đến những vùng núi xa xôi hẻo lánh thưa
vắng bóng người. Một mối quan hệ kì lạ.

Đã tám giờ ba mươi mà Thằn Lằn vẫn chưa thấy đến.

Tôi ăn pít sa trước, một mình, vừa uống bị vừa nghĩ ngợi. Có khi nàng

không đến nữa cùng nên. Nàng đang chuẩn bị kể cho tôi một bí mật thì bị tôi
cầu hôn. Tôi nghĩ, với tính cách của Thằn Lằn, nếu muốn chia tay với tôi thì
đêm nay nàng sẽ không đến.

Đúng là giữa chúng tôi, những tình cảm mãnh liệt buổi ban đầu đã biến

mất, nhưng đó không phải là lý do. Tôi vẫn muốn có nàng bên cạnh. Tôi
thấy buồn. Với một mối quan hệ như của tôi với nàng, đừng trông đợi sự vui
tươi hay thanh thản. Nói thật là ở bệnh viện, đôi khi tôi cũng thấy bị cám dỗ
bởi các cô y tá tươi xinh vây quanh, nhưng chẳng ai có thể thay thế được
Thằn Lằn. Không ai có cái mà nàng có.

Tuyệt vọng, tôi ngồi uống tới say. Đến khoảng mười một giờ hơn, cửa mở

ra đánh sầm một tiếng. Thằn Lằn bước vào phòng.

“Xin lỗi nhé, em đến muộn quá.”

Thằn Lằn nói và choàng tay ôm tôi. Từ mái tóc dày rậm của nàng tỏa ra

hương thơm của từng ngọn gió.

“Anh cứ tưởng em sẽ không đến nữa.”

Tôi nói, một cách bình tĩnh (Nếu là ngày trước, thì miệng tôi đã méo xệch

đi rồi).

“Em bối rối quá.”

Vừa nói, Thằn Lằn vừa ngồi xuống ghế, nuốt vội vàng miếng pít sa nguội

ngắt.

“Anh hâm nóng lại cho em nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.