THẰN LẰN - Trang 32

Rồi nàng lại lặng im. Im lặng một lúc lâu. Giữa lúc đó, Thằn Lằn lạo xạo

cắn thêm một miếng pít sa. Nhìn nàng, tôi ngạc nhiên thấy nước mắt nàng
đang chảy tràn trên mặt. Lần đầu tiên chứng kiến Thằn Lằn khóc khiến lòng
tôi xao động. Tôi hiểu rằng việc đó vượt quá sức chịu đựng của nàng.

“À, đúng rồi, thế còn tên tội phạm thì sao? Người ta có bắt được hắn hay

không?”

Tôi chợt hỏi. Thằn Lằn ngẩn người nhìn tôi. Tôi cuống cả lên, nghĩ bụng

thôi chết, lẽ ra mình không nên hỏi câu đó vào thời điểm này. Nhưng đã lỡ
nói ra mất rồi. Vì tôi yêu nàng. Và vì không muốn mất nàng. Có lẽ là thế.

“Hắn bị bắt, bị đưa đi giám định thần kinh rồi được thả ra ngay lập tức.”

Thằn Lằn nói, giọng nghẹn ngào.

“Và rồi em đã giết hắn.”

“Hả?”

Tôi kêu lên kinh ngạc.

“Một mình em à?”

“Không phải như anh nghĩ đâu, em đã nguyền rủa cho hắn phải chết. Anh

không tin chứ gì? Thật đấy. Em đã nguyền rủa hắn đến chết.”

“Em lại còn có thể làm cả việc đó nữa cơ đấy.”

Tôi nói. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thằn Lằn nói chuyện lâu và đầy kích

động như vậy.

“Ngày lại ngày em chỉ cầu cho hắn bị ô tô đâm chết. Mỗi khi ở nhà có

chuyện buồn hay chuyện không hay xảy ra em lại cầu nguyện như vậy. Rồi
đến năm thứ hai, một buổi chiều, khi em đang ngồi hướng về phía ánh hoàng
hôn, đột nhiên em nhận thấy lời cầu xin của mình đã được chấp thuận. Em
đã nhận thấy thế. Em chắc chắn rằng hắn ta sẽ chết, và rằng mắt em chắc
chắn sẽ nhìn lại được. Sau đấy một tuần, em tình cờ nghe trên bản tin thời
sự. Hắn ta tự nhiên phát khùng, đâm đầu vào xe tải. Em đã làm điều đó.
Đáng đời hắn, em nghĩ. Nhưng rồi ngày qua ngày, em trưởng thành và hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.