THẰN LẰN - Trang 34

như chuyện kinh nguyệt, tình dục hay bài tiết, đều là những việc hoàn toàn
riêng tư, là gánh nặng vô thức mà người khác không tài nào chia sẻ được.
Thứ năng lượng hắc ám từ mặc cảm tuyệt vọng ấy cứ ngày một tăng thêm,
trở thành nguồn gốc của những vụ sát nhân hoặc tự tử trên thế giới này.

Hiểu rõ nhưng lại chẳng làm được gì, cảm giác ấy làm tôi day dứt. Đối

với bệnh nhân của tôi cũng vậy, tôi cũng luôn có cảm giác này. Tôi thấy
mình yếu ớt vô dụng như một kẻ đồng bóng vốn quen được mẹ cưng chiều.
Đã đến mức như vậy thì còn làm được gì nữa.

Nhưng tôi vẫn rất vui vì Thằn Lằn đã kể cho tôi bí mật của nàng.

“Mình ra ngoài đi em.” Tôi nói.

Thằn Lằn nhíu mày.

“Không sao đâu mà. Sẽ không đến những chỗ em ghét đâu. Cứ ở nhà mãi

mình khó nói chuyện với nhau lắm.”

Tôi bảo.

“Không lẽ anh định dẫn em đến chỗ anh làm để chỉ cho em thấy có những

bệnh nhân còn nặng hơn em rồi động viên em phải cố gắng lên?”

Thằn Lằn nói rồi cười, khoác chiếc áo choàng mỏng lên người.

“Anh chưa nghĩ đến việc đó nhưng nếu em thích thì anh sẽ chiều theo ý

em.”

Tôi đùa, rồi đứng lên.

Tôi thích ngắm Thằn Lằn – cái cách nàng choàng áo khoác qua vai, cách

nàng cúi đầu khi thấp người xuống để buộc dây giày, cách đôi mắt nàng lấp
lánh trong gương khi nàng lén nhìn bản thân – tôi thích quan sát Thằn Lằn
trong mọi tư thế… Bao nhiêu là Thằn Lằn trong muôn vàn hình ảnh khác
nhau. Những tế bào đang chết dần chết mòn. Những tế bào vẫn tiếp tục sinh
sôi. Đường cong của gò má, hình bán nguyệt trăng trắng trên móng tay. Tôi
cảm thấy nàng căng tràn nhựa sống, chảy trôi cùng vũ trụ. Nhất cử nhất
động của nàng đều mang sự sống đến cho tôi, một kẻ đã ngủ quên quá lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.