THẰN LẰN - Trang 57

Một ví dụ rất cụ thể như khi anh gọi điện thoại bảo tôi anh sẽ về muộn.

Khi đó là bảy giờ tối, tôi đã nấu cơm xong. Những món thông thường đơn
giản như bữa sáng thôi nên khi anh bảo không ăn ở nhà tôi chẳng bận lòng
gì. Thực ra tôi còn thấy anh chu đáo quá mức khi bảo:

“Hôm nay anh về muộn một chút, có khi em sang bên Kyon ăn cơm tối

đi.”

“Vâng. Gặp lại anh sau nhé.”

Tôi trả lời rồi cúp máy, lúc đó vẫn chưa cảm thấy gì.

Nhưng khoảng ba mươi phút sau, tôi hiểu rằng có chuyện gì đó bắt đầu

xảy ra. Nó giống hệt như phản ứng hóa học, không thể kháng cự lại. Tôi chỉ
còn biết ngồi nhìn đăm đăm vào khoảng không, khi cảm giác chờ đợi khắc
khoải đang tràn ngập căn phòng như một làn sương bí ẩn. Trong vài giờ, nó
quấn quanh cơ thể tôi và làm tôi tê liệt hoàn toàn. Cuối cùng, tôi trở nên trơ
lì với mọi thứ xung quanh, và không thể đáp trả khi nghe tiếng chuông điện
thoại, hay nhận ra kia là những cuốn sách của mình, kia là màn hình ti vi hay
bồn tắm… bất cứ thứ gì, như thể tôi đã bị bọc trong một lớp màng không gì
xuyên thấu nổi. Chỉ có trí óc tôi là còn hoạt động.

Đủ mọi ảo giác kéo tới giống như những ác linh.

“Sổng chung với em gái thật tốt biết mấy,” tôi nuối tiếc. “Mình được phép

tồn tại tới 100%.” Nhưng rồi tôi lại tự nhủ, “Mình đã chọn cuộc sống này
chứ không phải sống chung với em gái, và không có ý định quay trở lại.”
Đấy là điều chắc chắn, nhưng không vì thế mà tâm trạng tôi khá hơn.

“Đời là thế và mình không thay đổi được gì đâu.” Tôi thậm chí còn cố nói

lên thật to, nó giống như một câu thần chú xua dần lớp màng kia đi. Tôi
không bao giờ kể với chồng về chuyện này. Nói ra không ích gì cả. Đó quả
thực là một quãng thời gian nhọc nhằn.

Lần tôi gặp vợ anh, cô ấy đã khẳng định chiến thắng của tôi chẳng bền

vững đâu. Tôi nghĩ cô vừa tàn nhẫn vữa lãnh đạm đến kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.