THẰN LẰN - Trang 67

MÁU VÀ NƯỚC

Trong suốt một thời gian dài, tôi có thành kiến với tất cả mọi thứ huyền

bí, tôn giáo, New Age, Kitaro

4

hay phép gọi hồn. Chỉ cần thấy những thứ

kiểu như vậy trên báo chí, ti vi hay trên đường phố là tôi đã ngoảnh mặt đi
chỗ khác.

Giờ thì có khác đôi chút. Tôi thấy thoải mái hơn khi nghe những chuyện

đó. Tôi học được cách chung sống, như kiểu tôi thôi ghét bỏ cái mũi của
mình vì trông nó xấu xí, coi những chuyện đó là hiển nhiên như việc tôi
chẳng bao giờ để ý đến dòng máu đang chảy trong cơ thể mình.

Bố mẹ tôi quá tốt so với thế giới này. Nhưng sau đó, vào một ngày khi tôi

còn nhỏ, một người, vốn là bạn cũ và là đối tác làm ăn của bố tôi, đã lừa đảo
chiếm hết tiền bạc mà bố me tôi đã vất vả tích góp trong ngần ấy năm trời.
Họ nên làm gì chứ? Nói rằng họ tha thứ cho ông ta ư? Họ không thể làm
như thế. Thay vào đó, bố mẹ tôi gia nhập một giáo phái khổ tu để có thể tha
thứ cho người đó. Hai người đã chìm đắm vào một thứ tôn giáo thần bí thậm
chí chẳng có cả tên gọi. Vị giáo chủ sáng lập ra giáo phái, người được cho là
có biệt tài đọc được suy nghĩ của người khác, dưới con mắt của tôi chỉ đơn
thuần là một ông già thuần hậu. Ông cùng với các tín đồ dựng lên một ngôi
làng nhỏ để sinh sống. Nhờ tài năng của rất nhiều người, cuối cùng họ cũng
có thể bắt đầu hành đạo, như cách các tôn giáo lớn vẫn làm. Theo những gì
tôi được biết thì một hôm giáo chủ đã bắt chuyện với bố tôi trên phố và như
bố nói, bố đã nhận được câu trả lời cho mọi câu hỏi của mình. Dù tôi có
gặng hỏi đến mấy, bố cũng nhất quyết không chịu nói giáo chủ đã nói
chuyện gì. Ngay sau đấy, bố mẹ bán hết cả nhà cửa, đất đai, trả sạch nợ nần,
dắt tôi khi đó còn thơ bé đến ngôi làng nhỏ ấy, hăm hở bước vào cuộc sống
cộng đồng.

Tôi đã sống ở đấy mười hai năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.