THẰN LẰN - Trang 76

Trước đây đã từng xảy ra một chuyện. Một hôm, có một người đàn ông có
mẹ bị ung thư giai đoạn cuối đang nằm trong bệnh viện đến chỗ chúng tôi
đặt làm bằng được một cái bùa vì bà mẹ muốn có một lá. Dù người đàn ông
đó có sống chết nài nỉ, Akira vẫn bảo là không thể. Anh một mực nói là
không tài nào làm được. Người đàn ông ấy kể tỉ mỉ nào là những kỷ niệm về
mẹ, nào là tính cách của mẹ, rồi bắt đầu van xin. Akira, người vốn có trái
tim mềm yếu, bật khóc nhưng vẫn cương quyết bảo rằng tôi nghĩ vật tôi làm
ra không phù hợp với mẹ ông đâu. Không còn cách nào khác, người đàn ông
đành phải ra về. Tôi không hỏi anh tại sao lại không làm được chỉ biết an ủi
Akira lúc ấy vẫn đang tiếp tục khóc sụt sùi.

Hôm sau, qua người khác, chúng tôi mới biết người đàn ông ấy là gián

điệp của một công ty chuyên sản xuất và bán các mặt hàng bùa phép. Lúc
đó, tôi đã nghĩ thế này.

“Thật không tin được! Một người đàn ông làm việc cho một công ty bùa

ngải, lại còn đến để do thám Akira, thật chẳng ra làm sao. Đúng là khùng hết
chỗ nói. Thế mà mình đã thấy ông ta trông thật thảm hại cơ đấy. Ông ta có
thể làm cùng nghề với Akira, nhưng Akira tốt hơn hàng triệu lần.”

Còn Akira thì chỉ nghĩ.

“Hóa ra là thế, chả trách mình không thể làm được.”

Chỉ có vậy, không hơn, không kém.

Tôi cảm động vô cùng, và nghĩ có lẽ vì thế mà chúng tôi sống chung với

nhau.

“Cảm ơn cô.”

Cô gái nói, đặt phong bì đựng tiền xuống bàn và rời khỏi chỗ ngồi. Chắc

cô đang nghĩ mình sẽ có em bé ngay lập tức. Dù chỉ mới tiếp xúc với cô đôi
chút nhưng tôi đã có thiện cảm. Tôi vừa nói “Chị hãy gắng lên nhé” vừa
nắm tay cô thật chặt lúc chia tay. Akira thường hay nổi giận với tôi “Bên
ngoài, em thân thiện quá mức với mọi người thì phải, trong khi ở nhà thì rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.