THẰN LẰN - Trang 92

“Con hoàn toàn không hay biết chuyện đó. Mẹ ơi, hồi đó mẹ có định ôm

con rồi nhảy xuống sông không?”

“Làm gì có chuyện đó.”

Mẹ cười khúc khích, đáp lời tôi với khuôn mặt thuần khiết rạng rỡ.

“Mẹ chưa tuyệt vọng đến mức đó đâu. Mẹ toàn nghĩ ngợi vẩn vơ thôi,

trong người không được khỏe mà, chẳng đủ sức làm bất cứ cái gì khác ngoài
suy nghĩ cả. Mẹ nghĩ toàn chuyện lung tung, trọn đời này, mẹ chưa từng có
khi nào rảnh rỗi như vậy. Đại loại như đóa hoa đỏ trên cành cây kia là hoa
gì, hay là cái ông cụ thường ra đây chơi hay nghĩ gì khi ngắm mặt sông.
Cảnh vật đấy từng nhìn ngắm suốt từ thời thiếu nữ, nên khi thấy lại mẹ thấy
giống như được quay trở lại tuổi thơ. Giờ nghĩ lại, đấy là quãng thời gian
cần thiết đối với mẹ. Thật nhớ quá đi mất.”

Nhưng mẹ kể chuyện hồi ấy một cách rất lưu loát và hấp dẫn, và phác họa

chân dung mình dưới thứ ánh sáng tích cực đến thế nên tôi không dám hỏi
lại. Tôi chăm chú nhìn cốc rượu của mình, chẳng thể nào lắng nghe tiếp
được nữa.

Sau đó một thời gian, vào một buổi chiều đông, khi lễ ăn hỏi đã xong

xuôi, tôi đang ở công ty. Lúc đó là vào khoảng năm giờ chiều và chuông
điện thoại nội bộ reo vang. Tôi nhấc máy.

“Akemi?”

Một giọng nữ gọi tên tôi.

Giọng nói nghe quen quen. Tôi cố nghĩ xem đó là ai.

“Nghe nói cậu sắp lấy chồng đúng không?”

Tôi đã nhớ ra. Một người bạn thời chơi bời phóng túng của tôi, một phu

nhân rất mực quý phái.

“Đúng thế đấy.”

Tôi đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.