THẰN LẰN - Trang 93

“Mình nghe K nói vậy. Tình cờ thôi. Cậu còn gặp mấy người ở đó

không?”

Cô hỏi.

“Mình không được khỏe, nên đã cắt đứt duyên nợ với họ rồi.”

Tôi cười.

“Cuối cùng thì cái quý nhất mình có cũng là cơ thể của chính mình.”

Cô cũng cười.

Tôi không phải là típ người hay giữ liên lạc với bạn cũ. Giống như việc

tôi ngừng chơi với bạn hồi tiểu học khi lên cấp hai vậy. Phần cũng vì tôi
không thích làm nhiều việc cùng một lúc. Nhất là mấy người hồi đó ồn ào
quá nên tôi thường phớt lờ, không nói chuyện dù có tình cờ gặp trên đường.
Khi tôi không tham gia những buổi tụ tập nữa thì tự nhiên mối quan hệ giữa
chúng tôi cũng tự chấm dứt. Thật lạ là tôi cũng chẳng thấy mình nhớ họ chút
nào.

Nhưng tại sao với cô ấy lại khác nhỉ? Nếu là điện thoại của một người nào

khác trong số bọn họ gọi tới, có khi tôi cứ lờ đi rồi dập máy, hoặc sẽ tỏ vẻ
khó chịu rồi nhanh chóng kết thúc câu chuyện.

Thế mà tôi lại thấy vui khi cô vẫn nhớ và quan tâm đến tôi.

Cô là người quen của một người bạn tôi. Ban đầu gặp cô là khi tôi đáp lại

lời yêu cầu của một người hiện đang chết vì buồn chán một mình trong ngôi
biệt thự ở Karuizawa

12

muốn tìm “một phụ nữ đồng tính luyến ái trầm tính,

không thích làm phiền người khác, không mắc bệnh vô cảm” đến làm bạn.
Chưa từng gặp cô trước đó nhưng tôi vẫn quyết định đến Karuizawa một
mình.

Tôi sống chung với cô một tuần. Sau đó cô quyết định mặc kệ ông chồng

đang mải bồ bịch không thèm ló mặt về nhà và hai chúng tôi đã cùng đi
Hokkaido chơi khoảng nửa tháng.

Suốt từ đó tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi nghe lại giọng nói ấy. Sau năm

năm trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.