THẦN THOẠI HY LẠP - Trang 190

được. Chỉ có cách ấy thì cô mới cứu được mình khỏi bị nuốt. Xong việc các
chị đến đón cô về ở với các chị. Chị em ta sống chết có nhau.

Và các chị của Psyché lại nhờ gió Zéphyr đưa về, còn Psyché ở lại

với biết bao giằng xé, giông bão trong trái tim. “Giết chết chàng ư? Chàng
đối xử với ta không có điều gì đáng chê trách, chàng là người chồng yêu mến
thân thiết của ta, có lẽ nào ta lại... Không, không ta không thể giết chàng.
Nhưng nếu chàng là một con quái vật thì sao? Không giết nó thì nó cũng giết
mình. Nhưng ta đã trông thấy con quái vật này đâu? Lấy gì làm bằng cớ rằng
chàng, một con người yêu mến ta rất mực, tôn trọng ta, đối xử với ta không
hề mang dấu vết gì của thói thô bạo, hoang dã lại là một con quái vật?” Cứ
thế những ý nghĩ như vậy vật lộn với nhau trong trái tim Psyché. Cuối cùng,
khi chiều hết thì cuộc đấu tranh giữa chúng cũng tạm thời ngã ngũ. Psyché
không dám làm cái việc tày đình giết chồng, nhưng nàng phải làm một việc:
xem thử chàng đích thực là thế nào, là người hay là một con quái vật?

Đêm hôm ấy chờ cho lúc chồng ngủ say, Psyché cố sức bình tâm, lấy

hết can đảm và nghị lực ra, châm lửa thắp đèn, nàng rón rén tay cầm đèn đi
đến chỗ giường chồng nằm. Nàng nhìn vào con người đang nằm ngủ ngon
lành trên giường. Nàng suýt kêu trời. Không, không phải là một con quái vật
mà là một chàng trai tuấn tú, xinh đẹp khác thường, đẹp đến nỗi nàng, trong
cả những giấc mơ cũng chưa từng bao giờ tưởng tượng nổi ra một chàng trai
đẹp đẽ, cân đối, cường tráng đến như thế. Nàng quỳ xuống bên giường, ghé
sát đèn vào, cúi xuống nhìn cho rõ khuôn mặt chồng hơn. Sung sướng, hồi
hộp, nơm nớp lo âu khiến cho đôi tay nàng run rẩy. Và trong khi nàng vừa
cúi đầu xuống thì những giọt dầu nóng bỏng từ chiếc đèn cũng nghiêng theo
và rớt xuống vai người chồng. Chàng giật mình tỉnh dậy. Chàng nhìn thấy
ngọn đèn sáng trong tay vợ mình. Psyché đã không giữ lời hứa, không trung
thực, không tin chàng. Không một lời từ giã, chàng như một luồng gió, vụt
ra đi.

Psyché vứt đèn chạy đuổi theo chàng. Nàng vừa chạy vừa gọi chàng,

nức nở. Nàng không thấy chàng, nhưng nàng cứ chạy đuổi theo trong đêm
đen, quên hết mọi nỗi hiểm nguy. Chàng nói lại cho nàng biết, mình là
Cupidon và chàng rất đau buồn phải từ giã nàng vì “Tình yêu chẳng thể nào
có được khi không có lòng tin và sự trung thực!” Chỉ nói với lại mấy lời
ngắn ngủi như thế rồi Cupidon biến mất. Psyché bàng hoàng, suy nghĩ:
“Chồng mình là vị thần Tình yêu! Trời! Sao lại dại dột đến thế, đến không
tin chàng. Chàng bỏ ra đi rồi, chàng ra đi mãi mãi chăng? Dù thế nào đi nữa
ta cũng phải tìm bằng được chàng. Vì tình yêu của ta đối với chàng, ta sẽ đi
khắp cùng trời cuối đất để tìm chàng. Ta sẽ vượt qua mọi gian truân, thử
thách để tìm bằng được chàng và nói với chàng, nếu như đời ta thiếu chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.