THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 118

Vũ có vẻ càng kiêu căng hơn, quả thật khiến cho Vũ không dễ chịu trong
lòng.
“Sao phải giận chứ? Tức giận chính là lấy cái ấu trĩ và kém hiểu biết của kẻ
khác để giày vò mình, đệ cũng không hiểu sao?” Lưu Tú vỗ vỗ vai Đặng
Vũ, nhìn vẻ giận dữ của y, bèn hỏi.
Đặng Vũ ngẩn người, lập tức cũng bật cười, khâm phục Lưu Tú, nói: “vẫn
là lời của đại ca sâu sắc thấu triệt, Đặng Vũ còn phải học hỏi nhiều!”
“Đừng vỗ mông ngựa một cách vớ vẩn nữa, đi thôi. Nói không chừng trong
thành đã phát hiện ra chuyện và phái người đuổi theo đấy,” Lưu Tú tức cười
nói.
Đặng Vũ quay đầu nhìn về bức tường thành cao lớn của Uyển Thành,
không khỏi thở dài, lẩm bẩm: “Đúng là tai vạ do lòng sinh ra, ài, tạm biệt
nhé, Uyển Thành...”

***

Tần Phục nhẹ nhàng nép xuống, y nghe tiếng vó ngựa đang dồn dập hướng
về phía mình. Còn thớt ngựa mà y lấy bên ngoài Uyển Thành chính là ngựa
quan, nên y không dám cưỡi nghênh ngang lộ liễu quá, sau khi rời khỏi
Uyển Thành đành phải thả đi. Lúc này đang gấp rút cần ngựa thay chân, bởi
vậy y như một thợ săn, yên lặng đợi kỵ sỹ đi qua con đường này.
Trên mặt đất có chút ẩm ướt, cỏ hè muộn rậm mà xanh tốt, Tần Phục nấp
trong bụi cỏ, gần như hoàn toàn bị sóng cỏ nhấn chìm.
Đang phi vùn vụt tới chính là một con ngựa, dường như còn có một đội
người ngựa khác cũng đang đi tới chỗ này. Khẽ ngẩng đầu lên, Tần Phục
thấy rõ cả mặt mũi lẫn trang phục của người trên lưng ngựa.
Là quan binh, còn là quan binh thuộc đội nào thì y không rõ. Y chỉ mới
bước chân vào giang hồ vài tháng gần đây, nên chẳng hiểu lắm chuyện quan
binh.
“Đi...” Quan binh ấy giơ roi đánh ngựa, phi nhanh giống như đang truyền
tin thắng trận từ biên cương vậy, lơ mơ không biết rằng trong bãi cỏ có Tần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.