THẦN TƯỢNG - Trang 100

Ông không cố ý lấy một thế đứng hay một cử chỉ bằng tay, khi đám đông
chú mục vào ông. Khi ông đặt một câu hỏi, mắt sáng rực đặt vào một người
nghe, như đang nói chuyện bình thường với người ấy, và chờ đợi người có
phản ứng sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của ông. Lúc ông ngừng lại một chút
trước khi giải thích một điểm, ông có vẻ lúng túng vì gây ra những quãng
đứt đoạn ấy; và tin tưởng được cử tọa chấp nhận, ông thường dùng một cử
chỉ như đang thảo luận riêng với ai đó, để giúp cho ý nghĩ rõ ràng hơn – có
thể là ngửa một bàn tay ra, nhìn xuống để dùng ngón cái bàn tay kia vẽ từng
vòng tròn trong bàn tay để ngửa. Ông còn có tài ứng khẩu, nhắc đến trong
diễn văn của ông, phản ứng của ông đối với những diễn giả nói trước ông,
thành thử diễn văn của ông không có vẻ được soạn sẵn, mà do các đồng
nghiệp của ông và cử tọa sống động gợi ý. Trong khi quan sát Sonny, nghe
ông nói, bà ta cảm nhận được là cuối cùng, bà đã có thể định nghĩa sự thành
thực, và cái đó không bao giờ là sự nói lên từ một ý tưởng về bản thân. Và
sự thẳng thắn, một cái gì nguy hiểm và đẹp đẽ. Trong một cuộc tình bất
chính, cái cảm xúc có thể được biểu lộ thẳng thắn; trong một xã hội nói dối,
sự kháng chiến có thể được phát biểu thẳng thắn. Đã có lần Sonny nói rằng
cái mà bọn đàn áp gọi là sự khuynh đảo – chính là sự phơi bày mục nát của
nhà nước.

“Cái chết của chín đồng chí của chúng ta tôn vinh hôm nay có ý nghĩa gì?

Chín người trẻ tuổi chưa đủ tuổi để là người lớn trong sự kháng chiến chống
lại bọn người đã bao vây và khủng bố các bạn. Những đồng chí trẻ tuổi này
và hàng ngàn người khác đã bị giết bởi bọn tay sai của chủ thuyết A-pa-thai,
cảnh sát, quân đội đã cống hiến cho cuộc đấu tranh phần đóng góp của họ
cho tương lai mà cuộc đấu tranh sẽ đem lại cho chúng ta. Họ sẽ không bao
giờ chia sẻ với toàn thể nhân dân chúng ta sự giàu có của đất nước, thay vì
phải làm lụng để cho mười ba phần trăm dân số có mức sống cao nhất thế
giới, trong khi đại đa số nhân dân không nuôi nổi con cái. Họ sẽ không bao
giờ biết cảm tưởng như thế nào khi ra khỏi những khu quản thúc như thế
này và sống ở nơi có điện và nước máy trong sạch – trong những căn nhà
đàng hoàng. Họ sẽ không bao giờ biết lúc nào thì người bênh của chúng ta
sẽ không còn nằm trên sàn nhà của những bệnh viện phân biệt chủng tộc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.