THẦN TƯỢNG - Trang 103

ra những miếng giẻ, buộc ngang mũi và miệng. Các người da trắng bối rối
rảo bước, họ không quen chạy trốn ai hay cái gì.

Họ bị ngăn lại bởi một ý niệm tự trọng điên khùng, một ý niệm can đảm

ngồi nhà. Ngay cả Hannah cũng chưa bao giờ trải qua kinh nghiệm mà
người da đen có hàng ngày, nên họ luôn luôn cất sẵn trong người những tấm
giẻ để chống hơi cay. Những quả đạn hơi cay mắt đang nổ ở đuôi đám đông.
Hơi cay xông lên đuổi họ. Một phát súng réo ngang trên đầu họ, có lẽ bị
cướp cò do lính và cảnh sát đang tiến qua rác rưởi và bụi rậm.

Hannah còn trẻ và chân bà mạnh, có thể chạy nhanh, nhưng cả người bà

kháng cự lại bản năng sinh tồn, bà muốn thắng đôi chân ngừng lại, rồi chạy,
ngừng, chạy, đâm sầm vào người khác, quay lui nhìn, nhìn khắp nơi. Bây
giờ có tiếng thét rùng rợn, Cảnh sát đã lao vào đám đông, từng phát súng
vang lên trong tiếng kêu thét, một tiếng rít như thép bay xuyên qua thịt
xương, làm tim muốn lọt ra hỏi lồng ngực, và tiếng thét bật ra khỏi cuống
họng. Bà chạy ngược lại, chạy dạt qua một bên, bị người khác hất văng, đôi
bị ai đó nắm và xô để dành đường. Bà hít phải hơi cay đang bị gió thổi
ngược về phía quả đồi. Nước mắt chảy ròng ròng, bà chợt trông thấy Sonny,
hơi cay là một việc khác.

- Chạy đến xe đi! Chạy đi!

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.