THẦN TƯỢNG - Trang 113

cho tôi. Tôi dự những cuộc họp, tôi dự vào những quyết định, trong đó bạo
lực chống lại bạo lực được xem là việc đương nhiên… bạo lực của chúng
ta... có vai trò tuyệt đối cần thiết của nó như thế. Giống như trong một vở
kịch, tôi không đóng vai đặc biệt ấy, nhưng tôi có trong thành phần diễn
viên.

- Chính ông có thể sử dụng được không?

Nhưng cái đó là một bí mật; Sonny thậm chí không nói được rằng ông ta

không biết. Một bí mật mà người giáo viên đã không tính đến, nghĩ đến
trong thời kỳ ông suy tư một cách triết lý về bí ẩn bên ngoài tôn giáo của
quyền sinh tử. Có lẽ ông chỉ có thể nói: tôi chỉ có gan làm một nạn nhân.
Cho đến nay.

Từng cánh hoa loa kèn láng bóng dưới ánh sáng còn lại sau trận giông,

trông giống như bằng cẩm thạch trắng ướt, các nhụy hoa cái mọc lên giữa
bóng của các cánh hoa như khắc trong đá.

- Không hương.

Bà đang nhớ đến đóa hoa hồng của con gái ông để so sánh.
Bây giờ ông đang vuốt ve bà.
- Làm sao bà biết, bà hút thuốc nhiều quá.

Một lúc êm ả giữa họ.
- Ông làm cho tôi bỏ thuốc được không?
- Bằng cách nào? Nếu bà cho tôi biết bằng cách nào.

Bà xoay qua chống trên một cùi tay như kiểu thường làm, tay đỡ mặt lên

để nhìn thấy nụ cười của ông, các đường nét trên khuôn mặt bao quanh bởi
những sợi tóc quăn đen, cặp mắt như từ một khu rừng nhìn ra, khu rừng
trong trí tưởng tượng của bà, có từ lần đầu tiên khi nhìn thấy ông qua tấm
hàng rào ngăn giữa người đến thăm và tù nhân ở nhà giam. Với ông, thịt ở
mặt bà sa về phía trước một chút làm hai má mập ra. Hai mắt của bà – sống
cả đời giữa những cặp mắt đen huyền, ông không bao giờ hết thấy sự lạ kỳ
của màu xanh khi đôi mắt ấy nhìn ông.

- Bà nói cho tôi nghe đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.