THẦN TƯỢNG - Trang 130

Tôi làm được mà.
Sự nóng nảy là điều mới lạ với ông, như bộ ria mép đã dưỡng cho dài dễ

cải trang trong thời gian này.

- Aila, trời đất, bà ta không thể làm những chuyện như vậy. Bà có biết nếu

bị bắt thì sao không? Bà hãy đi thăm Baby cho thỏa thích. Hãy quên tôi đã
nói gì về tiền bạc. Hãy đem theo các áo quần và gì nữa cũng được. Bà không
hợp với những trò ấy.

Ông lật các trang của tờ báo mà không thấy chúng. Rồi, và bắt đầu rạch

lưỡi dao dọc theo lề một tờ báo. Ông loay hoay tìm một cây bút để ghi ngày
tháng. Bà vẫn còn ở trong phòng, ông biết thế mặc dù im lặng. Ông nghĩ đến
cái đặc biệt trong sự hiện diện của bà mà trước kia ông thường cảm thấy khi
ông vào nhà và gọi tên bà.

- Bà rất may mắn sắp được gặp Baby.

Bà đang làm gì – nhìn ông? Quay mặt đi? Ông muốn ngẩng lên. Lưỡi dao

bào rạch qua giấy báo, như tiếng dội yếu ớt của lưỡi cưa điện hạ cây làm
giấy, cây thông… Nhưng mấy tiếng của ông cũng như tiếng dội yếu ớt của
sự ganh tị mà ông cảm thấy đang dâng lên – của sự lựa chọn mà bà đã làm
tách ra xa cuộc đấu tranh của tấm giấy thông hành, của quyền đi thăm đứa
con gái, vì là người đã có mặt ở đấy để băng bó hai cườm tay của nó.

- Tôi biết.
Thế thôi à? Vợ ông chỉ nói thế khi hai người nói chuyện về đứa con đầu

lòng của họ à? Ai mà chịu được cái vẻ tự cho mình không có gì đáng trách
của Aila?

Ông nghe tiếng giày cao gót của bà gõ trên sàn nhà, và tưởng bà đã ra

ngoài. Nhưng không, bà đã dừng lại.

- Tôi mong sao ông có thể đi.
Với bà? Với Aila? Hay đi riêng ông? Thay cho bà? Aila chưa bao giờ

thích đi xa, bà không biết đối xử làm sao với các quan chức, thậm chí bà đã
cảm thấy lúng túng trước mặt người cai tù đã trông coi ông trong ngục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.