THẦN TƯỢNG - Trang 135

Cứ cách ba ngày, đến giờ đã thỏa thuận, ông ở một mình trong phòng chờ

cú điện thoại từ Lesotho, bà ta đã về đó vì ông ngoại vừa từ trần. Căn lều đã
khóa chặt. Bà ta đã để chìa khóa cho ông. Dĩ nhiên bà ta thường ở một mình
trong ấy, nhưng trước đây ông chưa bao giờ ở đấy mà không có bà ta. Ông
cố thử đọc sách, nhưng không đọc được, căn phòng làm ông không yên, cái
này cái kia lôi kéo sự chú ý của ông. Ông như là khán giả ngồi xem cuộc đời
của bản thân ông ở đấy. Cái góc bàn ông thường va vào khi đi xuống bếp
hay vào buồng tắm, sau khi làm tình và ngủ dậy còn mơ màng, hình dáng cái
màn hình máy vi tính thường thấy ở tầm mắt đặc biệt, bây giờ thấy ở một
góc độ khác; bức tranh quá lớn với những màu chảy dài được cảm nhận
nhiều hơn là thấy, vì khi ông duỗi một tay ra sau đầu, hay đang nằm trên
giường, thì đụng vào nó. Một bức tranh xấu xí vô nghĩa đối với ông. Luôn
luôn ở người ta yêu có một điểm gì – một thói quen nhỏ nhặt – một sự biểu
lộ sở thích – ta không yêu nhưng không nói, hay nói dối. Cũng vì bà ta có
thể để ý đến lai lịch của ông – thiếu môi trường văn hóa để hiểu một tác
phẩm như thế, nên ông đã phải giả vờ khen nó đẹp, để bảo vệ ý nghĩ của mọi
người về người kia. Bây giờ ông ở một mình với cái mảng màu to lớn hỗn
loạn ấy bên trên giường, mà ít nhất, nó nằm ngoài tầm thấy của ông. Dĩ
nhiên, đối với bà ta, đó là một di vật, như một bức ành cũ của một bà già tóc
bạc đeo kính – có lẽ là bà ngoại của bà – gắn trên cái khung nhỏ để trên
cùng cái kệ sách. Những vật này thuộc về một quãng đời không theo dõi,
một sự liên tục được gác qua một bên. Ông không hề nghĩ đến bà có liên hệ
với gia đình. Dầu ông cảm nghĩ gì hay làm gì, bà không thể bị đặt vào một
chỗ như ông giữa vợ, con, trong những bữa uống trà chiều thứ bảy.

Nhiều hôm cú điện thoại bị trễ. Bà gọi từ một nhà bưu điện để được kín

đáo, và họ đã đồng ý là ông không được gọi điện thoại cho bà tại nhà ông
ngoại, ở đó có thể có những người khác xung quanh nghe thấy. Ông thấy tia
nắng rọi ngang qua cái giường trống, trước đây nó thường di chuyển như
một kim đồng hồ trên thân mình họ, trong những buổi chiều. một lần ông
cởi giày và nằm lên tấm phủ giường có thêu hoa và đính các mảnh gương
nhỏ xíu. Ông phải dùng thì giờ để trở lại các vấn đề quan hệ với các đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.