THẦN TƯỢNG - Trang 143

Một buổi chiều, người thanh niên đi vắng. Khi Hannah gọi điện thoại

sang, đúng giờ, ông cũng không thể nói với bà cái gì đó, nhưng giọng vui vẻ
và âu yếm của ông ắt hẳn đã cho bà biết. Ông tin chắc như đinh đóng cột, bà
sẽ trở lại. Trước đó ông chưa hề quét nhà – trong các gia đình thuộc loại như
gia đình ông, đàn bà nấu bếp và quét dọn nhà, chỉ có con trai của ông, muốn
tỏ ra mình khác, về mọi mặt, giúp mẹ trong bếp – nhưng ông làm giường,
quét phòng, và chùi buồng tắm. Người thanh niên đã bỏ lại, đã trút bỏ bộ
quần áo đi quá giang xe. Chắc là đã đổi dạng để hợp với giai đoạn kế tiếp
của nhiệm vụ. Trong buồng tắm còn lại một chai thuốc nhuộm tóc đã mở, có
hình một thiếu nữ cười tươi trong khi chải tóc. Nhưng Hannah của ông
không khi nào cần đến thuốc nhuộm tóc hay son môi. Ông vứt bỏ chai thuốc
và bó áo quần. Hôm đó là ngày những người hót rác đến dọn rác hàng tuần ở
khu người da trắng và từ con đường mòn ông ra về bằng cái cửa hông che
khuất, ông thấy một trong những người da đen lôi bó quần áo trong giấy báo
và rác rưởi nhà bếp ra, ngắm nghía xem còn dùng được không. Sonny mỉm
cười, và có cảm tưởng việc này là đúng. Một sự kết thúc tái lập cân bằng
cho mọi tình trạng mất cân đối khó chịu, một phương tiện ông không muốn
được dùng cho cứu cánh của ông. “Trong đá có bài giảng, và giỏi về mọi
thứ”, câu đó đáng ra không được dùng làm mật hiệu, thốt ra từ miệng một
người thứ ba.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.