THẦN TƯỢNG - Trang 145

- Tuy nhiên, chị ấy không ra đi để làm vườn. Chị ấy làm gì – hay chị

không thể nói.

- Ờ, mẹ không hỏi, dĩ nhiên, nhưng nó cởi mở lắm, hình như nó bận rộn

đón tiếp người tị nạn – không hẳn là tị nạn, họ giống như nó, trốn ra ngoài.
Phải điều tra về họ, con biết đấy.

Thì ra mẹ tôi hiều những vấn đề giải phóng bây giờ, việc thanh lọc và

thẩm vấn không phải do nhân viên an ninh của cảnh sát mà do con gái bà
làm. Baby đã nói cho bà hiểu.

- Có phải do ý kiến của Baby không? – Tôi hỏi. Bà biết tôi nói đến tóc bà.
- Will! Nếu con thấy nó như thế nào, thì con sẽ rất vui… Một hôm nó

nhìn mẹ chải tóc và nó hỏi, mẹ bao nhiêu tuổi. Nó không nhớ gì cả: Nó luôn
luôn tưởng mẹ trẻ hơn cho nên mẹ nhắc cho nó biết. Nó bảo, mẹ đã bỏ ra
bao nhiêu thì giờ của cuộc đời để làm việc ấy – thành thử ngày hôm sau mẹ
và nó ra tiệm uốn và mẹ cắt tóc ngắn.

Bà quay nghiêng để tôi cho ý kiến. Tôi không nói gì hết.
- Mẹ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Bà nhìn tôi rụt rè để xem tôi có vui không

- ở nhà có tốt chứ ?

- Chúng tôi không nhắc đến ông bằng tên, chưa. Chắc là bà nghĩ đến việc

cảnh sát xét đột xuất, chắc vậy, đến sự an toàn của ông. Tôi có thể nói với bà
một chuyện khác không, rằng ông đã ở nhà thường, thậm chí đã đánh cờ với
tôi? Nhưng tôi không thể nói, bởi vì vậy là bình phẩm về một chuyện mà lẽ
ra cả hai chúng tôi không được biết, về một thực tại mà tôi ra sức che chở
cho bà không để cho và biết.

- Ồ, như thường lệ. Ngoại trừ cái sân cỏ mọc tùm lum, con chỉ cắt được

một số lần, nhưng còn phải học bài nhiều, đọc sách nhiều.

- Cơm nước thế nào?
Bây giờ cả hai chúng tôi mỉm cười.

- Con nấu. Có vẻ như ăn được.
Bà biết tôi nấu cho ông ăn, về mặt đó có thể tin cậy ở tôi. Bây giờ bà

muốn tôi tỏ ra thích tóc của bà, làm theo ý Baby.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.