THẦN TƯỢNG - Trang 144

Mẹ tôi đã cắt tóc ngắn.
Tôi đi học về và cất chiếc xe gắn máy trên thềm nhà cho an toàn. Tôi mở

cửa thì thấy có người đứng đó. Bà đã nghe tôi đẩy chiếc xe ì ạch lên tam cấp
và đang chờ, để dành cho tôi một ngạc nhiên. Tôi nhận ra bà như nhận ra
một người trong một tấm ảnh chụp lúc chưa quen, hay sau khi đã quen,
nhưng nay đã đổi khác. Khuôn mặt bà thay đổi vì các lọn tóc quăn chải úp
quanh mặt, hai vành tai nhỏ nay luôn luôn có đeo nữ trang tòng teng, đã bị
che khuất, trán bị che bớt bởi một viền tóc xù lên. Bà ôm choàng lấy tôi, hôn
tôi. Bà nhíu mày lại nhìn tôi với vẻ hân hoan. Chưa bao giờ mẹ tôi biểu lộ
cảm xúc nhiều như thế. Nhưng đúng là đôi mắt bà.

- Có chuyện gì vậy?

Bà cười to vui thích.
- Ồ, mọi sự đều tốt. Baby đang trổ mã. Nếu gặp, con không nhận ra nó

đâu, rất trưởng thành, hoàn toàn vững vàng…

- Mẹ đã làm gì? Tại sao mẹ làm vậy?

- Con muốn nói cái này à? – bà luồn mấy ngón tay dưới mái tóc - Ồ cái

này. Bao nhiêu năm rồi. Đủ rồi. Con không thích kiểu tóc này à? Con không
cho là đẹp hơn sao, Will?

Tôi chỉ có thể mỉm cười và nhún vai; tôi chỉ là con trai của bà, bà không

có bổn phận làm vừa lòng tôi.

Chúng tôi đi vào bếp, chỗ cũ của chúng tôi khi nói chuyện. Bà ngồi vào

ghế của mẹ tôi nơi bàn, bà pha trà. Bà kể cho tôi nghe Baby ở đâu có bạn
như thế nào, họ trông nom chị ấy, toàn là những người có trách nhiệm,
không giống chút nào với những người chị thường lui tới khi ở đây, như ta
tưởng.

- Họ đón mừng mẹ quá sá. Nó ở chung nhà với người khác, dĩ nhiên

nhưng con tưởng tượng được không, nó đã trồng nhiều loại cây lạ trong
vườn – Baby!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.